Ám Sư Thần Thoại

Đạm Thai Thánh Địa


trước sau



Tay trái Tử Long khẽ động, thu hồi Tà Chủy trong tay, cẩn thận đánh giá lão nhân đứng trước mặt, thẳng đến lúc này hắn mới chú ý tới, lão nhân này có sáu con ngươi, nói cách khác, thực lực của hắn còn hơn cả thất thánh vào thời kỳ xé rách được hàng rào không gian.

Lúc này vô luận thế nào Tử Long cũng không nghĩ ra, vì sao không gian bị hạ cấm chế, thực lực Vô Nhãn tộc nhân đều bị phong ấn, duy nhất lão nhân này không bị, chẳng lẽ bởi vì thực lực của hắn cường đại, lực lượng phong ấn đối với hắn không có tác dụng?

Lão nhân nhìn hình dáng nghi hoặc của Tử Long, dáng tươi cười chưa từng thay đổi, âm thanh trong trẻo từ trong miệng hắn truyền ra: “ Tiểu tử, ngươi đến giải trừ cấm chế không gian do ta bày ra phải không?”

Lời nói của hắn làm Tử Long giật mình, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, lão nhân này không ngờ lại nói trắng ra cấm chế không gian là do hắn bày ra? Tuy rằng Tử Long biết thực lực lục đồng rất cao, thế nhưng vô luận như thế nào cũng không có nghĩ đến, lão nhân trước mắt này lại là người bày ra cấm chế. Tử Long không giải thích được nhìn hắn, có chút không xác định hỏi: “ Cấm chế Bạch Độ không gian do chính ngài bày ra sao?”

Lão nhân khẽ gật đầu, chậm rãi nói: “ Không sai, cấm chế nơi này là do ta bày ra, hơn nữa ta cũng biết một ngày nào đó ngươi sẽ tới, phá vỡ cấm chế của ta, ngươi là Tử Long phải không, cứ đi về hướng tây chính là Bạch Linh Sơn, nơi đó là thánh địa, ở chỗ cao nhất của thánh địa có một khối đá lớn, ngươi nhỏ hai giọt máu của ngươi lên tảng đá, cấm chế không gian sẽ bị giải trừ.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Không đợi Tử Long mở miệng, lão nhân lại nói tiếp: “ Nhưng bên trong Bạch Linh Sơn phi thường nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận mới tốt.”

Nhìn dáng tươi cười ôn hòa của lão nhân, Tử Long xác định hắn không có ác ý. Thế nhưng thân là Vô Nhãn tộc nhân, vì sao lại còn thiết trí cấm chế cho Bạch Độ không gian? Mà hiện tại vì sao phải nói cho mình nghe phương pháp bài trừ cấm chế? Điều này là vì sao? Nghi hoặc tuôn ra trong lòng Tử Long không ngớt, làm hắn không sao giải thích được, trái lại làm hắn quên mất lão nhân kia vừa nhắc qua tên của hắn.

“ Nếu không gian cấm chế do ngài bày ra, vì sao phải nói cho ta biết cách hóa giải?” Tử Long do dự một chút, nhưng vẫn nói ra hoang mang trong lòng mình.

Lão nhân quay đầu liếc mắt nhìn mấy người đang đứng xa xa. Tuy rằng lúc này bọn họ đều đang cúi đầu, nhưng đều có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, phảng phất như nhìn xuyên thấu tất cả, làm cảm giác như trần trụi đứng nơi đó, đáy lòng bất giác nổi lên một tia hàn ý.

Nhưng lão nhân rất nhanh đưa mắt trở lại trên người Tử Long, bình tĩnh nói: “ Ta chỉ là muốn cho bọn họ sự giáo huấn mà thôi, kỳ thực ta cũng có sai, cho nên trong sáu ngàn năm nay, ta cũng không rời khỏi Bạch Độ không gian, cũng phải chịu đựng hoàn cảnh ác liệt, nếu như ngươi muốn biết sáu ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì, đi hỏi tiểu tử bộ tộc Cổ Thổ kia đi, khi ngươi đang luyện hóa hung lệ khí, tộc nhân của ta đã nói chân tướng với hắn, đi thôi, từ nay về sau, Vô Nhãn tộc đã thu về dưới trướng của ngươi, cho bọn họ có được một tương lai tốt đẹp.”

“ Vì sao? Thực lực của ngươi đã cường đại như thế, không cần đem Vô Nhãn tộc giao cho ta làm chi?” Tử Long cau mày nói.

“ Đây là số mạng, không ai có thể thay đổi. Hơn nữa, ta cũng muốn nói cho ngươi, ta cũng giống như những tộc nhân khác, đều sẽ nghe theo lệnh của ngươi, cái này cho ngươi, có chuyện gì thông qua nó sẽ tìm được ta, chỉ cần đưa tinh thần lực vào trong đó là được.” Lão nhân vừa nói vừa xuất ra một ngọc thạch màu trắng hình tròn đưa cho Tử Long, sau đó thân hình hắn nhoáng lên, liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, mà bên tai Tử Long còn truyền đến một câu nói của hắn: “ Nhắc nhở ngươi một câu, bên trong thất thánh có gian tế của bộ tộc khác.”

Số mạng? Lại là số mạng, là số mạng của Vô Nhãn tộc? Hắn không rõ, lại muốn hỏi thêm lão nhân, nhưng trước mắt hắn đã hoàn toàn trống trơn. Tử Long cảm giác hết thảy giống như vừa nằm mơ, lão nhân kia cũng đột ngột xuất hiện rồi lại đột ngột biến mất, không hề để lại chút vết tích. Nếu như không phải trong tay hắn đang cầm ngọc thạch hình tròn, Tử Long khẳng định sẽ không tin tưởng mình đã gặp qua một lão nhân có thực lực kinh khủng.

Lão nhân vừa đi, Cổ Mặc là người đầu tiên chạy tới, mà thất thánh cùng tộc trưởng không di động nửa bước, vẫn lẳng lặng đứng nơi đó.

Nhìn thấy Cổ Mặc đến bên người, Tử Long mở miệng hỏi: “ Sáu ngàn năm trước, Bạch Độ không gian xảy ra chuyện gì?”

Cổ Mặc cũng không hỏi Tử Long vì sao lại hỏi hắn vấn đề này, chỉ kể lại lời của Đạm Thai Nhai, từ lúc Đàm Nghĩa xuất hiện, sự hướng tới không gian mỹ lệ, lại cuộc chiến đấu vượt không gian, cùng việc Đạm Thai Nghĩa phong ấn không gian, kể lại cho Tử Long nghe một lần.

Nghe xong Cổ Mặc kể lại, Tử Long vẫn duy trì trầm mặc, không hề phát biểu ý kiến gì, lẳng lặng nhìn về phương tây, không biết đang suy nghĩ điều gì. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Cổ Mặc suy nghĩ một chút, lại nhìn tám người đứng phía xa, nói tiếp: “ Vừa rồi khi Đạm Thai Nghĩa bỏ đi, bên tai ta truyền đến lời nói của hắn, hắn nói kể lại chuyện này cho ngài, ta nghĩ bọn họ đang chờ chỉ thị của ngài đó.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Cổ Mặc nhắc nhở, làm Tử Long thu hồi ánh mắt, hắn cũng không hề cảm thấy mừng rỡ vì đã thu nhận Vô Nhãn tộc về dưới tay, đồng dạng cũng không vì vấn đề khó hiểu của số mạng mà ảo não. Lúc này hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Cổ Mặc cũng cảm thấy sợ hãi.

Tử Long không chút biểu tình cũng không chút dao động, phảng phất không có quan hệ gì tới hắn, Cổ Mặc sợ nhất chính là điều này, có phải hung lệ khí lại phát tác lần nữa, nhưng sự lo lắng của hắn cũng chỉ là dư thừa, Tử Long không có biểu hiện gì sai lầm, chỉ nhìn hắn sau đó nhẹ nhàng nói: “ Đi thôi, chúng ta đi tới, muốn tới, trốn cũng không trốn khỏi.”

Tuy rằng Cổ Mặc không rõ hắn nói gì, nhưng cũng không hỏi, chỉ đi theo phía sau Tử Long, hướng tám người kia đi đến. Ở phía sau Tử Long, nhìn theo bước chân bình ổn của hắn, Cổ Mặc cảm giác hắn dường như thay đổi, trở nên dị thường lãnh tĩnh, phảng phất như không còn sự tình gì có thể ảnh hưởng được tâm trí hắn, chỉ là hắn không biết Tử Long đang cố gắng áp chế những suy nghĩ này.

Khi hai người đi tới trước mặt tám người kia, bọn họ đồng loạt quỳ rạp dưới chân hắn, nói: “ Thần linh ở trên, từ giờ trở đi Vô Nhãn tộc đều phục tùng mệnh lệnh của ngài, chúng ta vĩnh viễn không thay đổi, sẽ phục tùng không điều kiện, thỉnh ngài suất lĩnh chúng ta tới tương lai huy hoàng.”

Trong giây lát, Tử Long nhớ tới câu nói cuối cùng của Đạm Thai Nghĩa: “ Nhắc nhở ngươi một câu, trong thất thánh có gian tế của dị tộc.”

Gian tế dị tộc? Sẽ là ai? Dị tộc lại là tộc loại nào? Tử Long cau mày, nhìn tám người nói: “ Các ngươi đứng lên đi, ta đã biết cách làm sao cởi ra không gian cấm chế, các ngươi về thần điện trước, nếu như cấm chế phá vỡ, mong muốn các ngươi nhanh chóng khôi phục thực lực thời kỳ toàn thịnh trước kia.”

“ Thần linh, lẽ nào ngài muốn một mình đi thánh địa sao? Ta thỉnh cầu đồng hành cùng ngài.” Đạm Thai Dịch nghe Tử Long nói, liền mở miệng đề nghị.

“ Lẽ nào nhanh như vậy ngươi lại quên lời nói của mình rồi sao? Là ai nói qua, không phán đoán ý muốn của ta?” Tử Long nhìn hắn lạnh lùng nói.

Nhất thời trong lòng hắn cả kính, hắn nghĩ không ra Tử Long lại đột nhiên trở nên băng lãnh như vậy, nhưng nghĩ đến lời thề của mình, hắn cũng không nói gì nữa, yên lặng lui về phía sau, làm ra quyết định của mình.

“ Sau khi các ngươi trở về cứ đợi tại thần điện, ngoại trừ tộc trưởng, những người khác không được rời khỏi thần điện nửa bước, các ngươi không cần hỏi vì sao, đi đi.” Tử Long không dây dưa nói.

Tám người không dám hỏi thêm, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, hướng Tử Long thi lễ, xoay người chạy về bộ tộc.

Nhìn bóng lưng tám người rời đi, Tử Long đột nhiên hỏi: “ Ngươi xem, trong số những người này, ai giống gian tế?”

Cổ Mặc ngẩn ra, nghi hoặc nói: “ Gian tế? Tộc chủ, ta không hiểu ý tứ của ngài.”

Tử Long thần bí cười cười, cũng không giải thích, chỉ nhàn nhạt nói: “ Lúc trở về sẽ có kết quả, đi thôi.” Dứt lời xoay người hướng phương tây đi đến. Cổ Mặc nhìn Tử Long, nhẹ nhàng lắc đầu liền đi theo sau.

Trên vùng đất màu trắng trống trải, Tử Long cùng Cổ Mặc cứ đi tới, Tử Long cũng không hề vội vã, bởi vì hắn còn một số vấn đề đang làm hắn phức tạp, vì sao có gian tế của dị tộc đưa vào Vô Nhãn tộc, theo lý thuyết lúc này Vô Nhãn tộc linh khí cằn cỗi, thực lực không hề tiến triển, dị tộc kia vì sao làm như vậy, vì sao dị tộc có thể mua chuộc được một trong thất thánh?

Còn có một việc vô cùng trọng yếu, vì sao Đạm Thai Nghĩa biết trong thất thánh có gian tế, hắn không tận tay tiêu trừ, trái lại đi nói cho hắn, hắn làm như vậy là vì khảo nghiệm mình hay có mục đích khác? Mấy vấn đề này vẫn quanh quẩn trong lòng làm Tử Long thật bất đắc dĩ.

Bỗng nhiên Tử Long nghĩ tới nhật ký của Đạm Thai Viên và câu chuyện Cổ Mặc kể lại về sáu ngàn năm trước, lòng có suy nghĩ, không khỏi mỉm cười, quay đầu liếc mắt nhìn Cổ Mặc, nhưng không nói gì. Cử động này làm cho Cổ Mặc càng thêm kỳ lạ không biết hắn đang muốn làm sao, chẳng lẽ bị hung lệ khí làm hỏng đầu óc? Nhưng hắn cũng không dám nói ra miệng, chỉ mang theo nghi hoặc, tiếp tục đi theo phía sau Tử Long.

Cổ Mặc vừa đi vừa suy nghĩ về vẻ dị trạng của Tử Long, suy nghĩ mãi cũng phủ định, mặc hắn nghĩ bể đầu cũng không rõ, Tử Long sao lại trở nên kỳ quái như vậy?

“ Ai yêu.” Lực chú ý toàn bộ đặt lên suy nghĩ, Cổ Mặc đột nhiên đụng phải vật gì đó, ngẩng đầu nhìn thì ra Tử Long đã ngừng chân, Cổ Mặc thầm nói lại chuyện gì kỳ quái nữa đây, nhưng lại nói: “ Tộc chủ, ngài có chuyện gì phân phó?”

“ Cổ Mặc, chúng ta đã đi một đoạn thời gian khá dài, ta có chút mệt mỏi, điều khiển bạch sa của ngươi, chúng ta nhanh chóng chạy đi một chút.” Tử Long cũng không lưu ý vẻ bất an của Cổ Mặc, khóe miệng vẫn lộ dáng tươi cười thần bí, chậm rãi nói.

Mệt? Cùng Đạm Thai Ngũ đánh suốt một ngày đêm cũng không mệt, hiện tại mới đi một đoạn đường như vậy mà lại kêu mệt, tuy rằng Cổ Mặc cũng không tin lời hắn, nhưng hai tay vẫn động, làm mấy thủ thế đơn giản, bạch sa bay ra khỏi hồ lô, bao vây hai người, hình thành hình dáng như dòng suối cát, đưa hai người di chuyển rất
nhanh về phía trước.

Lúc không gian chấn động lần thứ nhất, Tử Long và Cổ Mặc rốt cục đi tới trước một tòa núi lớn màu trắng cao vút trong mây, theo sự miêu tả của thất thánh, đây chính là Bạch Linh Sơn, mà theo lời Đạm Thai Nghĩa then chốt cởi ra Bạch Độ không gian chính là một khối tảng đá màu trắng, nằm ngay trên đỉnh ngọn núi này, Tử Long ngẩng đầu nhìn lên Bạch Linh Sơn, chỉ nhìn thấy ngọn núi bao phủ đầy sương mù dày đặc nhìn không thấy rõ, điều này làm cho Tử Long biết, ở đây cũng có cấm chế tồn tại, muốn đến đỉnh núi, cũng không phải đơn giản như thế.

Đi tới sát chân núi Bạch Linh Sơn, Tử Long thử bước về phía trước, thế nhưng khi bước chân hắn bước lên vùng nham thạch màu trắng của Bạch Linh Sơn, đã bị một cỗ lực mạnh đẩy lui trở về, cho dù với thực lực của Tử Long, cũng phải bị đẩy ngược ra sau mấy bước, mới đứng vững thân hình.

Cổ Mặc nhìn thấy hình dạng Tử Long, cho rằng hôm nay hắn có vẻ kỳ lạ, luôn luôn làm chuyện quái dị, nên cũng không lưu ý, nhấc chân bước về phía trước, nhưng cỗ lực mạnh giống như có ý thức, ngươi dùng bao nhiêu lực, sẽ bị bắn ngược bấy nhiêu, Cổ Mặc cũng giống như Tử Long, bị cỗ lực mạnh mẽ đẩy ngược ra, hơn nữa lực đạo càng mạnh hơn “ phác thông” một tiếng ngồi trên mặt đất, kinh ngạc nhìn phía trước, thần sắc có chút mờ mịt.

Tử Long đi qua, nâng hắn dậy, có chút không giải thích được nói: “ Rõ ràng thấy ta bị đẩy trở về, sao ngươi còn đi vào, lẽ nào ngươi cho rằng cấm chế không khi dễ tiểu hài tử sao?”

Trong lòng Cổ Mặc hung hăng trừng mắt nhìn Tử Long, thầm nghĩ đây không phải do ngươi làm hại, rõ ràng biết rõ đi tới sẽ bị đẩy ra, còn không chịu ngăn cản ta, rõ ràng muốn thấy ta xấu mặt.

Thấy Cổ Mặc không nói lời nào, Tử Long cho rằng hắn vẫn đang bị cấm chế thần kỳ làm khiếp sợ đến không kịp khôi phục, cũng không quan tâm hắn nữa, chỉ một mình đi tới sát biên giới Bạch Linh Sơn, vươn tay phải, cẩn thận tìm kiếm về phía trước, hắn muốn chạm tới tìm hiểu xem cấm chế làm sao hình thành.

Khi tay của Tử Long đụng tới cấm chế thì hắn cảm giác được một cỗ lực đạo ôn nhu từ trong bàn tay truyền đến, chỉ cần Tử Long cố sức thì cỗ lực đạo này cũng gia tăng, vô luận hắn làm thế nào thì cũng không cách tiến tới nửa phần.

“ Tộc chủ, để cho ta tới thử xem.” Cổ Mặc nhìn địa phương bàn tay Tử Long tiếp xúc, tự tin nói.

Tử Long quay đầu lại nhìn hắn, thấy hình dạng tràn đầy tự tin của hắn, không khỏi tránh ra vài bước, chỉ thấy hai tay Cổ Mặc kết ấn, thủ thế hiện ra, nhất thời bạch sa bay ra khỏi hồ lô của hắn. Bạch sa lăng không biến ảo thành hai thanh kiếm sắc bén, Cổ Mặc thao túng một thanh kiếm cát, mạnh mẽ hướng cấm chế đánh tới, nhưng như Tử Long suy nghĩ, trong nháy mắt thanh kiếm cát tiếp xúc cấm chế liền bị bắn trở về.

Thế nhưng, Cổ Mặc lại cấp tốc điều khiển thanh kiếm khác lại lần nữa kích lên đúng vị trí khi nãy.

Thế nhưng thanh kiếm cát thứ hai cũng bị bắn ngược ra ngoài, nhưng trong tích tắc đó, Cổ Mặc lại tổ hợp thanh kiếm đầu tiên, tiếp tục đánh tới một điểm duy nhất, cứ như vậy kiếm cát lại bắn ngược trở về, tan rã, tổ hợp, lại tập kích, cứ như vậy liên tục lặp lại nhiều lần.

Tử Long biết Cổ Mặc là muốn vạch trần biện pháp đánh bại cấm chế, nhưng sự cường đại của cấm chế cũng khiến cho Cổ Mặc không ngờ, công kích của hắn vốn không thể tạo thành bất kỳ thương tổn gì đối với cấm chế, sau khi công kích được mấy mươi lần, Cổ Mặc phải dừng lại, thu hồi bạch sa vào trong hồ lô, thở hổn hển bất đắc dĩ nhìn Tử Long. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Tuy rằng Cổ Mặc cũng không thể phá vỡ cấm chế Bạch Linh Sơn, thế nhưng hắn thuần thục khống thổ thuật, làm Tử Long mở rộng tầm mắt, cho tới bây giờ Tử Long mới biết được, thuật khống thổ của Cổ Mặc đã không còn ai có thể sánh bằng, vốn không ai có khả năng hoàn thành bao nhiêu việc trong khoảng thời gian tích tắc như thế, tuy rằng thoạt nhìn giản đơn, nhưng trình độ thuần thục trong đó chỉ có Cổ Mặc mới làm được.

Tay trái khẽ động, Tử Long lấy ra Tà Chủy, muốn dùng thanh chủy thủ này thử xem một lần, xem có thể phá được cấm chế hay không, đột nhiên đôi mắt hắn tan rã, nhìn vào một nơi hư vô ở phía trước, tay trái giật giật, thu lại Tà Chủy, sau đó lại lấy ra, Cổ Mặc đứng một bên nhìn thấy động tác kỳ quái của Tử Long, không khỏi trợn mắt, thầm nghĩ lại làm sao nữa rồi.

Nhưng Cổ Mặc đột nhiên ý thức được, Tử Long cũng không đơn giản như hắn suy nghĩ, bởi vì khi hắn thấy Tử Long lại lấy ra Tà Chủy thì chỗ cấm chế hư vô trước mặt giống như nhẹ nhàng rung động, phảng phất như cộng minh cùng động tác của Tử Long, xác thực mà ói, là khi Tử Long vận dụng không gian giới chỉ thì cấm chế mới sản sinh phản ứng.

Trong lòng Tử Long khẽ động, tay trái mang theo không gian giới chỉ nhẹ nhàng thò tới vỗ vào cấm chế, khi chiếc nhẫn đụng chạm đến cấm chế thì cấm chế phảng phất như bị mất đi hiệu dụng tùy ý cho tay trái hắn xuyên qua, Tử Long chỉ cảm thấy giống như đi qua một màn nước, chậm rãi bước vào trong cấm chế của Bạch Linh Sơn, vừa tiến vào trong Tử Long liền cảm giác được thiên địa linh khí vô tận hướng hắn vọt tới, một cỗ cảm giác thư thích phát ra, làm hắn không khỏi thầm than, Đạm Thai thánh địa quả nhiên danh bất hư truyền.

Có thể đi vào Bạch Linh Sơn, điều này làm cho Tử Long mừng rỡ không ngớt, nhìn Cổ Mặc đứng bên ngoài cấm chế, hắn mỉm cười nói: “ Ngươi chờ nơi này, sau khi bài trừ xong cấm chế, ta sẽ trở lại.”

“ Tộc chủ, ngài đừng bỏ lại ta ở đây, ta muốn đi cùng ngài, gặp phải nguy hiểm, ta cũng giúp được ngài, dù giúp không được thì Sa bình tế của ta cũng có thể phòng ngự tuyệt đối, cho chúng ta an toàn hơn.” Cổ Mặc thấy Tử Long muốn đơn độc hành động, vội vã hô lớn.

Suy nghĩ một chút, Tử Long nghĩ lời của Cổ Mặc đích xác có chút đạo lý, cho dù có nguy hiểm, cũng không cần lo lắng an nguy của Cổ Mặc, Sa bình tế của hắn cho dù là mình có dùng hết toàn lực cũng không nhất định có thể đánh bại. Nhìn vẻ mặt của Cổ Mặc, Tử Long khẽ gật đầu tay trái vươn ra, đụng chạm đến cấm chế, nhất thời cấm chế giống như bức màn nước, Cổ Mặc nhân cơ hội bước nhanh qua, hắn vừa đi qua cấm chế cũng giống như Tử Long liền cảm nhận được linh khí dư thừa, nhắm lại hai mắt khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt hưởng thụ.

Sau đó Cổ Mặc đi tới bên người Tử Long, trên mặt lộ ra dáng tươi cười ngây thơ, thanh âm non nớt truyền đến: “ Tộc chủ, đây là việc bình thường duy nhất ta thấy ngài làm hôm nay.”

Tử Long cau mày cúi đầu nhìn hắn hỏi: “ Chuyện gì ta làm không bình thường?”

“ Không có không có, ta nhất thời lỡ miệng, tộc chủ vẫn luôn rất bình thường.” Cổ Mặc vội vã xua tay, che giấu lời vừa rồi, trừng lớn đôi mắt làm ra vẻ vô tội.

Tử Long trợn mắt không thèm để ý tới hắn, gõ nhẹ vào đầu hắn nói: “ Khó hiểu.” Rồi xoay người hướng trên núi đi tới.

Xoa chỗ đau, Cổ Mặc ủy khuất nhìn bóng lưng Tử Long nói thầm: “ Hình như khó hiểu chính là ngài đó.” Sau đó không cam lòng đi tới.

Từ sau khi đi qua cấm chế, đi về đường núi phía trước, nham thạch màu trắng san sát, quái thạch đột khởi, làm dốc núi hơi nghiêng, nhưng những thứ này không làm khó được hai người, chỉ là càng đi về phía trước trong đáy lòng chợt cảm thấy hoảng hốt, cảm giác bị người đang rình rập, đang từng bước đi vào cạm bẫy.

Hoàn cảnh yên tĩnh kỳ dị, không có một thanh âm, phảng phất như nơi này không có thanh âm truyền ra, yên tĩnh đến không tầm thường, ở đây vốn nên tồn tại rất nhiều dã thú thực lực cường đại, vì sao hiện tại ngay cả cái bóng cũng không xuất hiện qua, hơn nữa từ khi họ lên núi cũng không hề nhìn thấy Bạch Bách Tùng như lời thất thánh đã nói.

“ Cẩn thận một chút, ở đây hình như có điểm không thích hợp.” Tử Long quan sát hoàn cảnh bốn phía, nhẹ giọng nhắc nhở Cổ Mặc.

Cổ Mặc đương nhiên cũng biết bầu không khí không đúng, bạch sa bay ra khỏi hồ lô, quay chung quanh người hắn, nếu có nguy hiểm, hắn sẽ điều khiển bạch sa hình thành Sa bình tế, bảo hộ hai người bên trong. Chỉ là khí tức nguy hiểm càng ngày càng dày đặc, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu gì sản sinh, điều này làm cho đáy lòng Cổ Mặc bắt đầu mọc lên tia khẩn trương.

Nhưng nhìn thấy Tử Long vẫn thong thả bước tới, trong lòng Cổ Mặc vừa mọc lên tia khẩn trương liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hắn kiên định đi theo phía sau Tử Long, một tấc cũng không rời quay đầu liếc mắt nhìn Tử Long, thấy vậy Tử Long hài lòng gật đầu. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Đối với Cổ Mặc mới từ trong sa mạc đi ra còn chưa kịp thích ứng với phương thức sinh tồn bên ngoài, có thể không chút sợ hãi đối với nguy hiểm trước mắt, điều này thật đáng tán dương. Chỉ là trường hợp hiện tại không thích hợp nói ra những lời này, lúc này bọn họ đi đã khá xa, cho dù Tử Long có phóng thần thức cũng không khả năng phát hiện có sự tồn tại cường đại nào đủ khả năng uy hiếp đến bọn họ, chỉ có một ít tiểu động vật yếu ớt mà thôi, thế nhưng trong lòng Tử Long vẫn tồn tại loại cảm giác nguy cơ đang rình rập nơi này.

Như vậy cũng chỉ có được một lời để giải thích cảm giác đó, thực lực của sinh vật đang sinh hoạt tại đây, xa xa vượt hơn hắn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện