“ Oanh” một tiếng, hai cỗ lực lượng đen lam trong nháy mắt ở trong không trung chạm vào nhau, trong tích tắc lam cùng hắc dung hợp rồi kịch liệt bắn ra, sản sinh ra màu sắc huyễn lệ như bầu trời đêm! Một đạo năng lượng vô hình ba động do va chạm hướng bốn phía tràn ra, lực đẩy mạnh thật lớn làm Ngả Tuyết, Hoa Nạp Đức, Tư Cách Lặc Nhĩ thậm chí Tử Long đều bị đẩy lui ra xa vài thước. Tử Long cảm giác được một sự đau đớn từ linh hồn đến tinh thần, linh hạch trong cơ thể giống như cái đập lớn mở to miệng, thoan thoan nguyên linh phát tiết ra, gia tốc vận chuyển. Quang mang nhàn nhạt mơ hồ lưu chuyển khắp kinh mạch trong thân thể Tử Long, một hồi trắng một hồi đỏ, một hồi lam một hồi lục, quang mang bảy màu không ngừng biến hóa, dường như là tinh linh hỗn độn. Tử Long thần thanh khí sảng thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới linh hạch trong cơ thể lại thả ra phòng hộ, áp chế nguyên linh. Hơn nữa hắn kinh ngạc phát hiện, nguyên linh trong cơ thể so với trước đây càng thêm thâm hậu mạnh mẽ, chẳng lẽ bởi vì duyên cớ của linh hạch? Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Cố nhiên nguyên linh biến hóa làm cho Tử Long rất kinh ngạc, nhưng hắn biết đó cũng không chắc là tin tức tốt.
Đồng dạng bị ảnh hưởng nên khí thế của Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết đều nhất thời yếu xuống, cũng không có chú ý tới biến hóa rất nhỏ trên người Tử Long, mà Tư Cách Lặc Nhĩ đứng xa xa lại thu hết dị tượng trên người Tử Long vào trong mắt, trên nét mặt hiện lên một loại thần thái dị dạng.
Mà ba con thú trên không trung đang tranh đấu vẫn chưa dừng lại, Băng Phượng Hoàng giương cánh hót lên, ngửa đầu kêu to, bộ xương sư tử lại lóe sáng hắc viêm( hỏa diễm màu đen), bốn vó dẫm mạnh trên mặt đất, vừa một vòng va chạm. Băng kiếm băng trùy, hắc hỏa liệt viêm, lại một lần nữa gặp nhau trên không trung “ rầm rầm oanh” kịch liệt những tiếng đánh không ngừng truyền đến, trong chớp mắt hai bên đã công kích nhau mười hiệp, nhưng dưới tình huống thế lực ngang nhau, ai cũng không thể làm gì được ai.
Nhìn ra được, vị vua cao ngạo của loài chim có chút tức giận, ở chung quanh thân thể nó trống rỗng xuất hiện một tầng tuyết vụ trong suốt, dần dần dày lên, toàn bộ thạch thất bắt đầu kết sương, mà hai bộ xương sư tử bắt đầu dưới sự khống chế của Hoa Nạp Đức chia quân làm hai đường, một trái một phải hướng Băng Phượng Hoàng lao tới. Độ ấm của thạch thất càng ngày càng thấp, Ngả Tuyết gian nan chống đỡ, băng hàn đối với người khống chế thủy nguyên tố như nàng mà nói chính là kẻ địch, Tử Long thấy loại tình huống này, vội vã đem nguyên linh trong cơ thể chuyển hóa thành hơi nóng tỏa đi ra, chống lại khí tức lạnh giá chung quanh ba người.
Hoa Nạp Đức bởi vì đang phân thần khống chế sư tử, môi bị đông lạnh đến tím ngắt, mà hơi nóng do Tử Long phát ra vừa lúc làm cho thân thể hắn ấm áp…
Rất nhanh hai bộ xương sư tử đã tiếp cận Băng Phượng Hoàng, mà quanh thân Băng Phượng Hoàng cũng hình thành tuyết vụ như hình cầu, chiếu ra ánh sáng phát ra từ bên trong, phát sinh quang mang mỹ lệ trong suốt, ngay trong nháy mắt bộ xương sư tử tiếp cận, toàn bộ viên cầu tròn hướng hai phía tạt ra, vô số mảnh băng như lưỡi dao sắc bén hướng hai bộ xương sư tử, hắc sắc liệt viêm và bạch sắc băng sương trong nháy mắt gặp nhau, nhưng lúc này không có hiệu quả va chạm kịch liệt, băng sương cùng liệt viêm cư nhiên đối kháng nhau giữa không trung, ai cũng không chiếm được ai dù nửa phần. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
“ Tiểu đệ đệ, nghĩ không ra Ám Dạ khống thuật của ngươi đã đạt được trình độ như vậy, ha ha, nếu như ngươi ở dưới tình huống bình thường, có thể ngang hàng được với Băng Phượng Hoàng, chỉ bất quá, vừa thi triển xong “ Huyết Nhục Phân Ly”, chỉ sợ ngươi hiện tại chỉ là một dây cung kéo hết đà rồi a.” Tư Cách Lặc Nhĩ nhẹ nhàng liếc mắt cười nhìn Hoa Nạp Đức nói. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Hoa Nạp Đức hừ lạnh một tiếng cũng không nói gì, nhưng Tử Long chú ý lời của Tư Cách Lặc Nhĩ mới nói, Hoa Nạp Đức hiện tại đang đau khổ chống đỡ, nếu như tiếp tục như vậy, hắn không chết sẽ bị trọng thương. Tử Long nắm chặt tay, đi qua quan sát, trong lòng hắn rõ ràng, nếu như muốn cứu ra công chúa, phải chế trụ Tư Cách Lặc Nhĩ mới là then chốt, chỉ là tinh thần lực của Ngự Thú Sư cường đại hơn trong tưởng tượng, càng khó đối phó. Trong đôi mắt Tử Long dần dần tản mát ra một cỗ quang mang kỳ dị, thật sâu nhìn Tư Cách Lặc Nhĩ.
Rốt cuộc băng sương của Băng Phượng Hoàng bắt đầu đẩy mạnh về phía trước từng chút một, mà hắc viêm trên hai bộ xương sư tử cũng dần dần bị băng sương thôn tính tiêu diệt, phải thối lui về phía sau, một tia máu tươi từ khóe miệng Hoa Nạp Đức chảy ra, nhưng hắn vẫn đang cắn răng chống đỡ trận quyết đấu thực lực chênh lệch thật xa này.
Tử Long quan sát Băng Phượng Hoàng, muốn tìm ra một tia kẽ hở, chỉ cần một cơ hội, hắn nắm chặt một kích giết chết. Nhưng theo trực giác, hắn luôn luôn cảm giác Tư Cách Lặc Nhĩ hình như có chút không thích hợp, Ngự Thú Sư có thể chỉ huy ngàn vạn chủng loại thú, vì sao không nhân cơ hội này công kích bọn họ, điều này làm trong lòng Tử Long có tia do dự. Làm cho hắn thật phiền muộn cảm thán, nếu như mang cả Ba Ba đến, tất cả cũng
không cần phiền phức như thế.
Bộ xương sư tử lui từng tấc một về phía sau, băng sương cũng từng chút một tiến đến, nhưng mọi người nhìn ra được, lúc này Băng Phượng Hoàng có vẻ dễ dàng hơn nhiều, hình như đang chơi đùa với hai đồng bạn, hình dạng như đang nắm chắc sự thắng lợi.
Tư Cách Lặc Nhĩ nhẹ nhàng vuốt mái tóc ra sau, cười khẽ nói: “ Tiểu đệ đệ, ngươi không muốn cứu tiểu muội của ngươi sao? Nỗ lực lên, còn có bản lãnh gì thì xuất ra hết đi, ta rất chờ mong nga.”
Tử Long nhìn Hoa Nạp Đức đang cắn răng chống đỡ, linh quang chợt lóe, sau đó bước nhanh đi tới bên người Hoa Nạp Đức. Hoa Nạp Đức không giải thích được nhìn hắn, Tử Long chỉ hơi gật đầu, tay trái chậm rãi hướng tới Hoa Nạp Đức đưa vào trong Ám Dạ tinh hoa bình tế, Hoa Nạp Đức cả kinh, vội vã muốn ngăn cản hắn, nếu như để hắn chạm phải tinh hoa bình tế, Tử Long nắm chắc sẽ bị năng lượng ám dạ phản chấn văng ra, nhưng hắn hiện tại đang điều khiển hai bộ sư tử cũng đã không còn tinh lực dư thừa đến ngăn cản động tác của Tử Long.
“ Tử Long, ngươi muốn làm gì?” Lúc này Ngả Tuyết thấy được động tác của Tử Long không khỏi khẩn trương hỏi.
Tử Long không nói gì, tay trái hắn đã đưa tới phía trước tinh hoa bình tế của Hoa Nạp Đức, chỉ cần tiến thêm một chút là chạm vào Ám Dạ tinh hoa bình tế.
“ Tử Long, ngươi điên rồi sao? Mau dừng tay.” Ngả Tuyết biết nếu như Tử Long thật sự đưa tay vói vào, không chỉ hắn sẽ bị phản chất văng ra ngoài, Hoa Nạp Đức cũng sẽ vì dị động mà thụ thương. Nàng không hiểu cách làm không sáng suốt này của Tử Long, không biết vì sao hắn muốn làm như vậy, lẽ nào…Hắn muốn nhân cơ hội giết Hoa Nạp Đức? Nhưng rất nhanh Ngả Tuyết liền phủ nhận ý nghĩ này của mình, nếu như nói Tử Long muốn giết Hoa Nạp Đức, không phải chờ tới bây giờ mới động thủ, thời gian ở tại học viện thì có rất nhiều cơ hội, lúc này nàng và Hoa Nạp Đức cũng như nhau, trong lòng nghi hoặc không giải thích được.
Tử Long cũng nhìn Ngả Tuyết gật đầu, nhìn qua cặp mắt Hoa Nạp Đức đang muốn bảo hắn ngừng tay mà cười cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại, cắn răng, bàn tay đẩy về phía trước, Hoa Nạp Đức thất vọng nhìn chằm chằm tay trái của Tử Long thò tới, trong lòng âm thầm cầu khẩn: “ Mong muốn hắn có thể chống đỡ sự phản phệ của tinh hoa bình tế.”
Thời gian lúc này phảng phất như yên tĩnh xuống tới, trong lòng ba người đều bị treo cao lên. Làm kẻ khác nghẹn họng nhìn trân trối chính là, tay trái của Tử Long đụng chạm vào tinh hoa bình tế, cũng không có phát sinh phản chấn, mà là bàn tay kia liễu nhiễu như đi qua một tầng nước, Hoa Nạp Đức kinh ngạc nhìn Tử Long, hắn biết, tinh hoa bất đồng thuộc tính sẽ có phản ứng bài xích tương đối lớn, không có bất luận thuộc tính nào khác biệt có thể đột phá tinh hoa bình tế khác thuộc tính, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn phải thừa nhận chuyện này, lẽ nào nói trên người Tử Long cũng có Ám Dạ tinh hoa nguyên tố, nhưng sinh hoạt cùng nhau lâu như vậy hắn không có khả năng không hề cảm giác, đây là vì sao? Lúc này trong lòng Hoa Nạp Đức lại tràn ngập nghi hoặc.
Tử Long cảm giác được tay trái đi qua Ám Dạ tinh hoa bình tế của Hoa Nạp Đức, không khỏi nhẹ nhàng một ít trong lòng, xem ra làm như vậy là được, trong thiên địa linh khí bao hàm đủ nguyên tố vật chất, cho dù là Ám Dạ tinh hoa nguyên tố loại nguyên tố đặc biệt này cũng không ngoại lệ, nhưng hắn không rõ ràng lắm chính là, Ám Dạ tinh hoa nguyên tố cũng chỉ là do lúc Hoa Nạp Đức thi triển “ Huyết Nhục Phân Ly” mà hấp thu được.
Tay trái Tử Long để trên vai Hoa Nạp Đức, một cỗ nguyên linh chậm rãi rót vào trong cơ thể Hoa Nạp Đức, Hoa Nạp Đức chỉ cảm thấy một loại lực lượng tràn trề truyền đến, điều này làm cho hắn cảm giác được thư sướng như hạn hán gặp cơn mưa, nguyên lai ám dạ tinh hoa sắp bị khô kiệt bắt đầu khôi phục từng chút một. Không chỉ có như vậy, thương thế trong người hắn cũng bắt đầu khôi phục lại, hắn nghĩ, thậm chí còn cao minh hơn trị liệu thuật của Ngả Tuyết rất nhiều.
Hai bộ xương sư tử bắt đầu chậm rãi hướng Băng Phượng Hoàng đẩy mạnh, đã hình thành thế cục cân bằng.
“ Lão đại, cảm tạ!” Hoa Nạp Đức toát mồ hôi trán, làm hắn thần thanh khí sảng. Tuy rằng không biết vì sao Tử Long có thể giúp hắn khôi phục Ám Dạ tinh hoa, thế nhưng trong lòng Hoa Nạp Đức cũng tràn ngập cảm kích.
Tử Long đối với sự cảm kích của Hoa Nạp Đức chỉ là cười gật đầu, hiện tại không phải là thời gian nói những lời này, chiến đấu trước mắt còn chưa kết thúc. Hiện tại chỉ là giúp Hoa Nạp Đức khôi phục lại, nhưng đối mặt Ngự Thú Sư còn chưa chân chính xuất thủ, còn có Băng Phượng Hoàng thần kỳ, sự khổ đấu của bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu.