“ A Đức, yên tâm đi, không có việc gì đâu.” Tử Long vỗ nhẹ vai Hoa Nạp Đức nói.
Ngả Tuyết cắn chặt môi nhìn Tử Long, không biết nên nói gì, nói không thể, thế nhưng lại dựa vào cái gì, nói chúc hắn bình an, nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác khó hiểu dứt bỏ không xong, cuối cùng nàng chỉ có thể cắn chặt răng, lặng lẽ xem tình thế phát triển.
“ Tốt, chúng ta hiện tại phải đi gặp vị tiểu công chúa xinh đẹp rồi!” Tư Cách Lặc Nhĩ nét cười càng đậm.
Sau đó Tư Cách Lặc Nhĩ xoay người đi hướng hơi nghiêng chỗ thạch thất, tay trái trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên một chỗ trên vách tường, thanh âm vách tường ma sát mặt đất vang lên, một cánh cửa đá xuất hiện nơi vách tường bên trái, Tư Cách Lặc Nhĩ quay đầu nhìn ba người mỉm cười, dẫn đầu đi vào.
Ba người theo sát đi vào cửa đá, nguyên lai cho rằng sau cửa đá là một bầu trời khác, nhưng rất khiến kẻ khác thất vọng, hiện ra chỉ là một thông đạo cho ba người sóng vai mà đi, Tử Long nhịn không được âm thầm nghĩ đến, sao địa phương này lại có nhiều thông đạo như vậy.
Theo sự dẫn đường của Tư Cách Lặc Nhĩ, ba người Tử Long đi qua một thông đạo kỳ dị, trong thông đạo dường như giống lúc đi vào cánh cửa sinh tử, bên vách khắc đủ loại hình ảnh yêu ma quỷ quái, hình thái khác nhau, nhưng dị thường kinh khủng, dữ tợn làm người cảm thấy sợ. Cũng có hồ sâu thác nước, tri âm tri kỷ, giống như đúc, đẹp không sao tả xiết, làm cho người ta một loại cảm giác an bình, nhưng trước sau đối lập làm cho người ta có một loại cảm giác khác thường.
Rất nhanh bọn họ đi tới đầu cùng của thông đạo, một cánh cửa lớn do thủy tinh chế thành đứng nơi đó, trên cánh cửa trong suốt hiện lên một con băng long thần võ dĩ thường chiếm giữ. Đột nhiên Tử Long có chút hoảng hốt, đồ án hình rồng trên cửa chính là giống y đồ án tử long trên người hắn, lại vô cùng quen thuộc. Từ sau khi tiến vào tuyết sơn loại cảm giác quen thuộc này cũng chưa dứt qua, cũng là loại cảm giác quen thuộc này chỉ dẫn hắn đi tới đây. Hắn cũng không biết băng long cùng tử long trên người hắn rốt cuộc là có quan hệ gì, có thể Tư Cách Lặc Nhĩ sẽ biết một ít không chừng! Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
“ Tư Cách Lặc Nhĩ tiểu thư, ta nghĩ hỏi ngươi một vấn đề, không biết…” Tử Long do dự một chút nhịn không được lòng hiếu kỳ trong nội tâm liền hướng Tư Cách Lặc Nhĩ hỏi.
Hoa Nạp Đức cùng Ngả Tuyết liếc mắt nhìn nhau, không biết Tử Long muốn hỏi cái gì, lại còn phải ấp a ấp úng như thế, nhưng bọn họ đối với Tư Cách Lặc Nhĩ không có gì hảo cảm, nghe Tử Long gọi nàng là tiểu thư trong lòng có cảm giác rất không thoải mái.
“ Ân? Ha ha, đệ đệ, có vấn đề gì ngươi cứ hỏi, chỉ cần ta có thể nói cho ngươi, nhưng ngươi muốn biết ta muốn ngươi giúp ta làm gì, một hồi ngươi sẽ biết.” Tư Cách Lặc Nhĩ cười duyên nói với Tử Long.
“ Ta muốn hỏi một chút, ngươi biết chuyện về thần long này không?” Tử Long nhẹ nhàng hít một hơi, làm như chuyện không liên quan mình hỏi.
Nghe được câu hỏi của Tử Long, Hoa Nạp Đức cùng Ngả Tuyết không khỏi hiếu kỳ, bọn họ không biết vì sao Tử Long lại đi hỏi mấy chuyện râu ria này, mà Tư Cách Lặc Nhĩ cùng ngừng lại trước cánh cửa thủy tinh, quay đầu liếc mắt nhìn Tử Long, sau đó quay nhìn vào băng long với ánh mắt tràn đầy sự sùng kính, mỉm cười nhẹ giọng nói: “ Đây là thủ hộ thần long của Ngự Thú bộ tộc chúng ta, từ thượng cổ tới nay ngài là cao nhất trong lòng tộc nhân chúng ta, trong Ngự Thú tộc điển của chúng ta ghi chép, chính là vì thần long tồn tại nên bộ tộc chúng ta mới có bản lĩnh ngự thú, cũng bởi vì thần long tồn tại, tộc của ta ở vạn năm trước không bị diệt tộc trong trận đại biến cố, cho nên trong lòng tộc nhân chúng ta, thần long là thần thánh không thể xâm phạm, sau này ngươi nhất định phải nhớ kỹ, nếu như một ngày nào phạm phải sự kiêng kỵ trong lòng tộc nhân chúng ta, thì tỷ tỷ cũng không bảo vệ được ngươi nga.”
“ Đại biến cố của vạn năm trước…” Tử Long nhíu mày nói tiếp: “ Vạn năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại khiến cho Ngự Thú tộc lọt vào tai ương diệt tộc?”
Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết cũng là lần đầu tiên nghe được chuyện của Ngự Thú bộ tộc, có thể làm cho Ngự Thú tộc hưng thịnh một thời tiêu thất trên đại lục tất nhiên sẽ có một ít bí mật không muốn cho người biết, khả năng ngày hôm nay bọn họ sẽ nghe được, nghĩ đến cũng cảm thấy hứng thú chờ Tư Cách Lặc Nhĩ nói.
“ Cái này…kỳ thật ta cũng không biết xảy ra nguyên nhân gì mới có thể làm cho bộ tộc của ta gặp tai nạn, những lời mới nói với ngươi, ta cũng chỉ là nghe nói từ những người già trong tộc, có thể trong Ngự Thú tộc điển sẽ có ghi chép, nhưng Ngự Thú tộc điển chỉ có tộc trưởng mới được xem.” Tư Cách Lặc Nhĩ áy náy nhìn Tử Long cười nói.
“ Nga! Nguyên lai là như vậy.” Tử Long có chút thất vọng nói.
“ Không biết muội muội ta ở nơi
nào?” Hoa Nạp Đức cũng có chút thất vọng, nhưng nghĩ tới sắp nhìn thấy muội muội, không khỏi có chút sốt ruột hỏi Tư Cách Lặc Nhĩ.
“ Ha ha, tiểu đệ đệ, đừng nóng vội, chúng ta lập tức đến rồi.” Tư Cách Lặc Nhĩ cười hướng Ngả Tuyết nhẹ nhàng nháy một cái rồi nói với Hoa Nạp Đức.
Lần này làm cho Ngả Tuyết hừ lạnh một tiếng, cố sức dẫm chân lên mặt đất, quay đầu không hề nhìn nàng ta.
Nhìn thấy dáng dấp khả ái của Ngả Tuyết, nàng ta che miệng nở nụ cười, nhìn đôi mắt khẩn trương của Hoa Nạp Đức, nàng cũng biết mình có điểm quá phận. Tư Cách Lặc Nhĩ xoay người hướng cửa thủy tinh nhắm mắt, hai tay hợp lại trước ngực, nhẹ nhàng cúi đầu, như đang quỳ lễ một nửa, miệng lẩm bẩm. Ngôn ngữ kỳ lạ và ngữ điệu đặc biệt, phối hợp âm thanh tràn ngập từ tính của nàng, phảng phất như là một bài thơ cơ duyên dáng. Hòa cùng thanh âm nhẹ nhàng, mắt rồng trên cánh cửa thủy tinh chậm rãi mở ra, quang mang màu thủy lam sắc bao trùm mọi người. Cảnh tượng thần quái trước mắt làm cho ba người khai mở tầm mắt, mà theo quang mang nhạt dần, cánh cửa cũng nhẹ nhàng dời đi.
Cánh cửa mở ra, một hương thơm mát phiêu nhiên bay tới, sau đó đập vào mắt mọi người là một gian phòng cực kỳ đồ sộ, trong gian phòng đặt một thai tinh thạch biểu hiện bình, một cái giá lớn dùng cho mười người thực nghiệm được sắp xếp có quy luật, bên trong còn đặt dịch thể đủ màu sắc, còn có đủ loại đồ vật thí nghiệm đủ kiểu dáng.
Tại một góc khác của gian phòng có đặt một sô pha bằng da thú, phía trước có một bàn trà, bên trên chén trà còn tỏa ra nhiệt khí nhàn nhạt, tận bên trong là một chiếc giường lớn, được trang trí màu phấn hồng sắc, tươi mát mà thanh nhã, lại không mất khả ái, mà lúc này đang có một tiểu cô nương chừng mười một mười hai tuổi nhỏ nhắn xinh xắn lại mỹ lệ, giống như là một tiểu thiên sứ, nhìn thấy ba người Tử Long đi vào, không khỏi ngây ra nhìn bọn họ, có chút không biết làm sao. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
“ Thanh Nhã.” Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết nhìn thấy tiểu cô nương nhịn không được kích động, tự giác hướng nàng chạy tới.
“ Ca ca, Ngả Tuyết tỷ tỷ, sao các ngươi tới đây?” Thanh Nhã công chúa nhìn thấy Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết thì thập phần vui vẻ, cũng chạy tới, ôm lấy Ngả Tuyết, hoan hô nhảy nhót.
“ Ngươi nói chúng ta vì sao tới, ngươi không biết ta lo lắng ngươi cỡ nào, nữ nhân kia có làm gì ngươi không hả!” Hoa Nạp Đức đánh giá Thanh Nhã công chúa từ trên xuống dưới, xem nàng có dị dạng gì hay không, thương tiếc nói.
“ Ca ca, Tư Cách Lặc Nhĩ tỷ tỷ đối xử tốt với ta, không có khi dễ Thanh Nhã nga! Ở đây chơi vui lắm, tỷ tỷ còn dạy ta làm sao rèn luyện tinh thần lực nữa, tỷ tỷ, ngươi nói có đúng hay không.” Thanh Nhã công chúa thanh âm còn non nớt kéo tay Tư Cách Lặc Nhĩ nói với Hoa Nạp Đức.
“ Đúng vậy! Đúng vậy! Tiểu công chúa của ta khả ái như thế, tỷ tỷ đương nhiên là rất thương ngươi ma!” Tư Cách Lặc Nhĩ hướng Hoa Nạp Đức trừng mắt nhìn, vuốt đầu Thanh Nhã công chúa nói.
Hoa Nạp Đức nghi hoặc hướng Tử Long nhìn một chút, sau đó mặt âm trầm nhìn Tư Cách Lặc Nhĩ nói: “ Rốt cuộc ngươi đang làm cái quỷ gì, ngươi muốn thế nào?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Mà trong lòng Tử Long đối với Tư Cách Lặc Nhĩ lại có một cái nhìn khác, đó chính là nữ nhân này, không đơn giản, lớn nhỏ đều thử ăn sao?
“ Tiểu đệ đệ, ta cũng không nói là muốn thế nào, ta chỉ là thỉnh tiểu công chúa đến chơi mà thôi, ngươi xem hiện tại không phải nàng vẫn tốt hay sao?” Tư Cách Lặc Nhĩ ôn nhu vuốt ve mái tóc của Thanh Nhã, trong đôi mắt toát ra thần tình yêu thương.
“ Ca ca, ngươi không nên hung hăng với tỷ tỷ như thế nha, tỷ tỷ thật sự tốt với ta lắm đó.” Thanh Nhã bĩu môi lôi kéo góc áo Hoa Nạp Đức nói.
“ Thanh Nhã, cô ta là người xấu, ngươi không nên nói giúp nàng ta, là nàng ta đem ngươi tới đây, nhốt ở đây, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp Ngả Tuyết tỷ tỷ sao? Không muốn ca ca của ngươi sao? Ngươi không muốn về nhà ư? Những thứ này đều là nàng ta làm sai, cho nên ngươi nên cách xa nàng ta một chút, bằng không cô ta sẽ dạy hư ngươi đó.” Ngả Tuyết thấy Thanh Nhã vẫn nói giúp cho Tư Cách Lặc Nhĩ, không khỏi sốt ruột kéo Thanh Nhã qua nhẹ giọng nói.
“ Thế nhưng…” Thanh Nhã công chúa còn muốn nói thêm cái gì, nhưng thấy đôi mắt trách cứ của Hoa Nạp Đức, liền im lặng không nói