Ám Sư Thần Thoại

Tộc Trưởng Ra Đi


trước sau

Nhưng rèn đúc tinh thần lực là phải tích lũy theo ngày tháng, đồng cấp thì khống tố sư có tinh thần lực cường đại hơn vũ kỹ sư, bởi vì khống tố sư vốn dùng tinh thần lực câu thông các loại thiên địa tinh hoa nguyên tố, mà tinh thần lực của bói toán sư lại mạnh hơn khống tố sư một cấp bậc, bởi vì bói toán sư trời sinh có một ít tình huống khác thường với thường nhân, đối với việc đoán trước tương lai mà nói, tinh thần lực ắt không thể thiếu. Nhưng không giống như Tử Long, trong công pháp ám ảnh cuồng sát thăng cấp, chỉ dựa vào thân thể để chịu đựng sự đau đớn khắc cốt ghi tâm, cứ như vậy đã vô hình rèn đúc lực lượng tinh thần của hắn, cho nên tinh thần lực của hắn so với bói toán sư đồng cấp cũng kém không bao nhiêu. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Nhưng mà cho dù như vậy, tinh thần lực của Tử Long trước mặt tiểu thần long cũng vô cùng yếu nhược, cũng không biết tinh thần thể tiểu thần long này làm sao hình thành, nếu như tinh thần lực này tồn tại trên loài người, thì khẳng định sẽ là thiên hạ vô địch thủ, chỉ là Lặc Nhĩ lại không biết, cũng do tính tình thích làm theo ý mình, vô luận chuyện gì cũng không xem nặng nhẹ.

Thời gian trôi qua, Lặc Nhĩ mới miễn cưỡng khôi phục lại, nhưng vẫn còn cảm giác choáng váng, Tử Long ngồi bên cạnh chờ nàng ta tỉnh lại, thấy Lặc Nhĩ mở mắt, liền nhíu mày nói: “ Thế nào, đỡ hơn chưa?”

Lặc Nhĩ đưa tay sờ trán, thở ra một hơi dài sợ hãi nói: “ Làm ta sợ muốn chết, vật gì vậy, tinh thần lực cường đại như thế, nếu như nó tiếp tục công kích ta, ta sẽ không sống nổi.”

“ Trước đó ta đã nói với ngươi, ngươi không tin, sau này làm việc phải cẩn thận.” Tử Long thở dài nói.

“ Xin lỗi, ta chỉ là hiếu kỳ, sau này sẽ không nữa.” Lặc Nhĩ giống như một người vợ nhỏ bị giáo huấn bậm môi nói.

“ Bỏ đi, hiện tại ngươi cảm giác đỡ hơn chưa?” Tử Long không chút biểu tình, đối với Lặc Nhĩ, hắn có một loại cảm giác giống Hoa Nạp Đức, tuy lỗ mãng, nhưng đối với mình cũng không tệ, chỉ là có chút thời gian lại nghịch ngợm, cũng không biết là vì tộc nhân của nàng hay nàng xem mình là bằng hữu.

“ Khá, đã không có việc gì nữa.” Lặc Nhĩ mỉm cười nói.

“ Vậy là tốt rồi, chúng ta đi tìm tộc trưởng thôi.” Tử Long đứng dậy nhìn màu xanh biếc lan tỏa ngoài cửa sổ, nói.

“ Hừ, vừa tốt cũng không nhượng tỷ tỷ nghỉ ngơi một hồi, ngươi sao lại cứ như vậy.” Lặc Nhĩ giả vờ tức giận nói.

Tử Long cười khổ một chút, thầm nghĩ, vừa mới xong, lại như thế nữa, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới trước cửa sổ, mở ra hít sâu một hơi, một cỗ không khí nhẹ nhàng khoan khoái làm cho hắn cảm thấy thư thích, cũng không nói gì.

Lặc Nhĩ thấy hắn không nói gì, cũng không vui, bởi vì nàng ta đã thói quen, đối với nàng mà nói Tử Long luôn luôn cho một loại cảm giác nhìn không thấu, phảng phất như trong lòng hắn có một loại khúc mắc vĩnh viễn không giải được, trong lòng vĩnh viễn sẽ không mở rộng với bất cứ ai, có thể đối với bằng hữu, thì là một ngoại lệ, điều này lại làm cho nàng nghĩ tới Ngả Tuyết, dung nhan xinh đẹp luôn tồn tại trong đầu nàng, loại khí chất băng lãnh thật sâu hấp dẫn nàng ta, có thể, cũng không phải hấp dẫn, chỉ là làm cho nàng ta có một loại dục vọng muốn chinh phục mà thôi.

Tử Long dựa tại cửa sổ, nhìn rừng rậm bên ngoài thành, ánh mắt vẫn kéo dài tới tòa núi cao thần bí, không biết nơi đó rốt cuộc có thứ gì tồn tại, sẽ có một trận pháp dù là Ngự Thú tộc cũng không thể phá giải sao? Tất cả những gì thần bí đều gợi lên lòng hiếu kỳ, làm cho người ta muốn tìm hiểu đến tột cùng. Tử Long cũng không ngoại lệ, nhưng với hắn mà nói điều gì là trọng yếu mới quan trọng nhất, sinh mệnh, là một từ ngữ mà ai cũng muốn lý giải, luôn luôn làm cho người ta phải đi tìm kiếm, nhưng ai lại có thể chân chính cảm nhận được từ này kia chứ.

Lặc Nhĩ chậm rãi đi tới bên người hắn, kéo tay hắn, tựa đầu lên vai hắn, cùng hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, Tử Long nhìn nàng ta cũng không nói gì, mắt lại nhìn ra xa, thời gian phảng phất như ngừng lại,
trong lòng hai người bỗng nhiên đều an tĩnh, không có suy nghĩ gì, chỉ nhìn đến xuất thần.

Lặc Nhĩ ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên có loại phiền muộn, có thể tiếp tục như vậy, thực sự rất tốt, nhưng thời gian tới Ngự Thú tộc bởi vì sự xuất hiện của hắn mà có xảy ra biến hóa hay không? Ai mà biết được, như phụ thân thường nói, tất cả thuận theo tự nhiên thôi. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Thời gian trôi qua, hai người vẫn đứng yên, gió nhẹ thổi mái tóc hai người, hiện ra hai mặt nạ, trong ánh mắt đều an bình, toàn bộ nhìn thật hài hòa, không biết qua bao lâu, Lặc Nhĩ âm thầm thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “ Chúng ta đi tìm phụ thân đi.”

Tử Long quay đầu lại, nhìn Lặc Nhĩ gật đầu, hai người đi ra khỏi phòng, đi tới trước cửa phòng tộc trưởng, nhẹ nhàng gõ, nhưng không ai lên tiếng trả lời, Lặc Nhĩ nghi hoặc nói: “ Lẽ ra phụ thân lúc này đang ở trong phòng, ông ấy đi đâu chứ?”

“ Có thể là đang nghỉ ngơi, chúng ta đi vào xem.” Tử Long nhàn nhạt nói, tay đẩy cửa, cửa phòng không tiếng động mở ra, Lặc Nhĩ mấp máy môi muốn nói gì đó, lại nhịn xuống.

Hai người chậm rãi đi vào, nhưng không nghe âm thanh gì, tìm khắp nơi, thậm chí phòng tắm cũng không bỏ qua, cũng không nhìn thấy thân ảnh của tộc trưởng, hai người lại ra phòng khách ngồi xuống sô pha, Lặc Nhĩ cau mày nói: “ Phụ thân đi đâu vậy? Thường ngày phụ thân luôn dựa theo thời gian nhất định làm việc và nghỉ ngơi, thế nào hôm nay không thấy?”

“ Có phải là tộc trưởng đi tìm mấy vị trưởng lão không?” Tử Long tựa vào sô pha trầm giọng nói.

“ Sẽ không đâu, lúc này mấy trưởng lão đều có sự tình phải xử lý, phụ thân sẽ không đi quấy rầy bọn họ.” Lặc Nhĩ lại nói.

Đột nhiên, Lặc Nhĩ cầm lá thư trên bàn, nhìn chữ viết, sắc mặt nàng không ngừng biến ảo, cuối cùng chảy nước mắt, Tử Long thấy thế nhẹ giọng hỏi: “ Làm sao vậy? Đây là cái gì?”

“ Chính ngươi xem đi.” Lặc Nhĩ cầm lá thư đưa cho Tử Long, thương tâm nói.

Nguyên lai đây là tộc trưởng lưu lại, hắn biết Tử Long và Lặc Nhĩ sẽ đến tìm hắn, nên hắn đã rời khỏi Không Gian Thành, đi địa phương nào hắn cũng không biết, bởi vì bên trong Ngự Thú tộc điển, có lời tiên đoán cổ xưa: “ Long tức hiện, mặt nạ hoàng kim, kế vị, hưng kỳ tộc, tộc trưởng ra đi, tầm sự mê, thế gian giai nhân quả, thuận theo tự nhiên, vạn sự đều sẽ thành.” Tộc trưởng còn dặn kỹ Tử Long, nhất định phải kế thừa vị trí tộc trưởng đồng thời nhắc nhở Tử Long, đừng quên chuyện đã đáp ứng hắn.

Tử Long buông lá thư, ngồi trên sô pha, hắn không biết tộc trưởng rời khỏi đi tìm mê đề gì, chỉ là một lão nhân không có năng lực gì, tại thế giới bên ngoài hiểm ác, có thể an toàn hay không? Lúc này Lặc Nhĩ đã lau nước mắt, chậm rãi nói với Tử Long: “ Chúng ta đi tìm năm vị trưởng lão đi, hiện tại ngươi là tộc trưởng của Ngự Thú tộc, không biết ngươi đã đáp ứng chuyện gì với phụ thân?”

Tử Long nhìn nàng ta nói: “ Ngươi không hận ta sao? Là ta xuất hiện làm tộc trưởng phải ra đi.”

“ Hận ngươi cái gì? Phụ thân cũng không phải vĩnh viễn ra đi, hắn chỉ là đi hoàn thành sứ mệnh.” Lặc Nhĩ nhìn ra xa nói.

“ Tộc trưởng hắn không có nguy hiểm chứ.” Tử Long hỏi nàng.

“ Yên tâm đi, tộc nhân chúng ta mỗi khi sinh ra, đều có bổn mạng thánh thú bảo hộ, cho dù không có tinh thần lực, ở thời gian nguy hiểm thánh thú cũng sẽ tự xuất hiện.” Lặc Nhĩ cười khẽ nói.

Tử Long gật đầu, không nói thêm gì, Lặc Nhĩ nói tiếp: “ Ngươi còn chưa nói cho ta biết đã đáp ứng với phụ thân chuyện gì nữa?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện