Ám Sư Thần Thoại

Đêm Gió Lớn, Đêm Giết Người


trước sau

Trong lòng Tử Long buồn cười, không nghĩ tới a Đức ở trước mặt người khác cũng có bộ dáng khác, nếu như bình thường không biết thái độ làm người của hắn trong học viện, thật đúng sẽ cho rằng hắn vẫn luôn có tác phong vương tử như thế. Tử Long khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua Sa Phàm, chỉ thấy hắn cau chặt mày, hình dạng như đang đăm chiêu.

Ba người trở về phòng quý khách, trên bàn đã bày đầy thức ăn ngon, làm cho người ta nhìn đẹp mắt, nhưng Tử Long cũng không xem trọng, chỉ là nhắm mắt lại hít sâu một hơi, vừa cười vừa nói: “ Rượu thơm quá.”

“ Đây là Thần Hi được trân cất trăm năm, đến, mời hai vị ngồi, thử xem rượu do Thiên Cơ tửu điếm chưng cất, chỉ có quý khách mới được uống thôi.” Hoa Nạp Đức mang theo Tử Long và Sa Phàm ngồi xuống, rót rượu cho hai người, màu rượu trong suốt, dưới ánh đèn chiếu rọi, tản ra mùi thơm ngát.

“ Đế quốc có thể có hai vị cao thủ hỗ trợ, thật sự là vạn hạnh của đế quốc, mời.” Hoa Nạp Đức giơ chén rượu mời mọc.

Tử Long và Sa Phàm liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt song phương đều nhìn thấy gì đó, lần này đi tìm di chỉ hẳn là không phải trọng yếu, Hán Hoa đế quốc muốn mượn cơ hội này để lung lạc cao thủ mới là thật sự. Hiện tại Tử Long đã làm tộc trưởng, không có khả năng hiệu lực cho Hán Hoa đế quốc, cho dù là trước kia, hắn cũng sẽ không. Thêm vào đế quốc sẽ chỉ là một sự ràng buộc, có thể làm cho hắn mất đi tự do, nói vậy, còn nhắc chi tới việc đột phá hạn chế của ám sư.

Mà Sa Phàm cũng không nói gì, Tử Long rất hiểu hắn, vô luận là thế lực nào, hoặc là đế quốc, cũng không khả năng lưu hắn, tuy rằng hai người ở cùng một chỗ thời gian rất ngắn, nhưng làm bằng hữu duy nhất, điểm này Tử Long là rõ ràng.

Hoa Nạp Đức thấy hai người không nói lời nào, chỉ yên lặng uống cạn chén rượu, không khỏi mỉm cười, nói: “ Lần này đế quốc tụ tập hơn mười cao thủ, đều có vương cấp bậc, ngày mai bọn họ sẽ ở ngoài ba dặm thành đông gặp nhau, sau đó xuất phát đi phương đông đàn sơn, đến lúc đó hai vị cũng không nên đến muộn.”

“ Đó là đương nhiên, nhưng không biết Hoa Nạp Đức tiên sinh có thể đi trước hay không.” Sa Phàm nhàn nhạt cười nói.

“ Ba người chúng ta vừa gặp như đã quen, gọi tiên sinh có phải quá xa cách hay không, hai vị gọi a Đức là tốt rồi, Sa huynh, Ngọc Long huynh, được chứ?” Hoa Nạp Đức không trực tiếp trả lời câu hỏi của Sa Phàm, đổi lời hỏi khác.

“ Được rồi, a Đức, khi ta thấy Ngọc Long huynh, thì có một loại cảm giác như bạn tri kỷ, nào, chúng ta lại uống một chén.” Sa Phàm cũng nâng ly uống một ngụm.

“ Nga? Thật là vinh hạnh, ta đây kính nhị vị huynh đệ một chén.” Tử Long đưa ly rượu uống cạn, sau đó nhìn Hoa Nạp Đức nói: “ A Đức, ta nghĩ hỏi ngươi một việc.”

“ Ngọc Long, có chuyện gì cứ nói.” Hoa Nạp Đức cười nói.

“ Không biết Hoàng Phách Nguyên kia, là thứ gì vậy?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

“ Hắn? Là con trai của một đại thần Hán Hoa đế quốc, một tên ác đồ ức hiếp người lương thiện, ỷ vào thế lực gia tộc, làm chuyện xấu, hơn nữa còn có mao bệnh, nữ nhân bị hắn coi trọng, bất luận là thân phận gì, hắn đều tìm tới tay, Ngọc Long huynh đệ, ngươi cần phải dặn hai muội muội cẩn thận một chút, tên này rất âm hiểm.” Hoa Nạp Đức hung hăng nói, xem ra hắn cũng chán ghét tên này.

Tử Long gật đầu, trong miệng lớn tiếng: “ Mẹ nó, cũng dám có tâm tư đụng đến muội muội của ta, còn dám dùng mê huyễn dược loại hạ lưu này, nếu không phải hiện tại chính sự quan trọng hơn, lão tử sẽ đi thiến hắn.” Nói vậy nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, thảo nào kiêu ngạo như vậy, nguyên lai còn có một người cha làm đại thần, nhưng mặt trời ngày mai hắn không thể nhìn thấy được nữa. Coi như là giúp a Đức, cũng để sau này giảm bớt phiền phức, nam nhân như thế là phiền toái nhất, đối với Tử Long mà nói, loại người sống mà không có ích thì nên trực tiếp xử lý, điều này cũng không thể trách ai, chỉ có thể trách hắn quá háo sắc, hừ, trên đầu chữ sắc một cây đao.

“ Chúng ta không nói việc này, làm nhiều việc ác tự nhiên sẽ có báo ứng, chúng ta uống rượu.” Hoa Nạp Đức cười nhìn Tử Long, tùy ý nói, chỉ là trong mắt hắn lại lộ ra sát ý cường liệt.

“ Bang” thanh âm thanh thúy vang lên, ba chén rượu chạm vào nhau, rượu lại tràn ra..

Xong bữa cơm, Tử Long cáo biệt Hoa Nạp Đức cùng Sa Phàm, mập mạp đưa hắn về phòng, lại nói Lặc Nhĩ cùng Lặc Cầm ở sát vách phòng, hơn nữa hai người cũng đã ăn cơm xong. Mập mạp đi rồi, Tử Long nhẹ nhàng gõ cửa, chỉ chốc lát, cửa nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy Lặc Nhĩ đang đứng ở cửa, trên người thay bộ y phục khác, đang cười nhìn hắn chằm chằm.

“ Thế nào, không cho ta đi vào sao?” Tử Long nhàn nhạt cười nói.

“ Đệ đệ, ngươi đừng trách chúng ta, ta biết hôm nay đều là ta không tốt, ta nhận sai được không.” Lặc Nhĩ quyến rũ nhìn Tử Long, khôi phục thanh âm ngọt ngào, giành nói trước.

Tử Long nhẹ nhàng cười, nói: “ Sợ ta nói Lặc Cầm phải không, chuyện này không trách các ngươi. Nhưng có lần này giáo huấn, sau này các ngươi hẳn là nên biết làm như thế nào.”

Lặc Nhĩ cười cười kéo hắn vào phòng, Lặc Cầm vẫn ngồi trên sô pha không nhúc nhích nhìn ly
nước chằm chằm, Tử Long nghi hoặc quay đầu lại nhìn Lặc Nhĩ: “ Nàng làm sao vậy?”

Lặc Nhĩ thở dài, thản nhiên nói: “ Ta thế nào biết, Lặc Cầm muội chợt thành thế này, ta nói gì cũng không để ý, có thể là sợ quá cũng nên.”

Nghe được thanh âm Tử Long, Lặc Cầm nhất thời quay đầu, chỉ chau mày, giống như Tử Long thiếu nợ nàng, không nói lời nào.

Tử Long khẽ thở dài nói: “ Sự tình đã qua, ta không trách các ngươi, sau này cẩn thận một chút thì tốt rồi.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

“ Hừ, ngươi không trách chúng ta, nhưng ta còn muốn trách ngươi, ngươi nói, vì sao mắt mở trừng trừng nhìn chúng ta uống hết ly rượu?” Lặc Cầm tức giận nói.

“ Cái gì, khi đó ngươi cũng có mặt, vì sao không giúp chúng ta, ngươi nói chúng ta không nên tiết lộ thân phận, sao lại không đến cứu, ngươi có ý gì?” Lặc Nhĩ nghe ra ý tứ của Lặc Cầm, cũng trách móc nói.

Tử Long nhất thời cảm giác đầu phát lớn, hai nữ nhân liên hợp lại, không thể sức hắn chịu được, Tử Long sửa sang y phục kéo dài thời gian, sau đó nói: “ Nếu không như vậy, sau này các ngươi ghi nhớ sao? Không phải người nào cũng có thể tin tưởng. Rõ ràng biết trước mắt không phải người tốt, vậy mà hắn đưa đồ còn dám uống, các ngươi không nên nếm một chút giáo huấn sao? Nếu như ta đi ra ngăn cản, sau này nếu như ta không ở bên cạnh, các ngươi sẽ làm sao bây giờ?”

“ Lòng người khó dò, phòng người phải có, hai người các ngươi chưa từng tiếp xúc với người trên đại lục, rất nhiều chuyện các ngươi cũng không lý giải, đừng nói đến các thủ đoạn, ở tình huống như vậy, bọn họ thậm chí có hơn mười loại phương pháp không cần tổn thương mà vẫn bắt được các ngươi, ta nghĩ hậu quả các ngươi nhất định sẽ biết, lúc này chỉ là giáo huấn nhỏ, cho các ngươi biết thế gian hiểm ác đáng sợ.” Tử Long nhìn Lặc Cầm đang tức giận, nhẹ giọng nói tiếp.

“ Làm gì nghiêm trọng như ngươi nói, hừ.” Lặc Cầm biết Tử Long nói rất đúng, nhưng vừa mới nổi giận, với tính cách nàng thì không dễ chịu thua. Nàng không thèm để ý Tử Long, chạy đến bên sô pha, đặt mông ngồi xuống.

“ Tử Long, không nghĩ tới ngươi là một tên vô lại, ngày hôm nay các ngươi nói gì, khi nào chúng ta xuất phát?” Lặc Nhĩ cũng hiểu Tử Long nói có đạo lý, nhưng nàng cũng không biết làm sao với Lặc Cầm, không thể làm gì khác hơn là chuyển đề tài.

“ Sáng mai chúng ta đến một tòa nhà cách thành đông ba dặm tập hợp, Hán Hoa đế quốc vốn muốn lung lạc cao thủ, nhưng chuyện di chỉ là thật sự, bằng không, những người này biết bị gạt, đối với đế quốc là tổn thất tương đối lớn.” Tử Long đi tới sô pha ngồi xuống, chậm rãi nói. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

“ Nếu như chúng ta trở về, Hán Hoa đế quốc không cho chúng ta đi làm sao bây giờ?” Lặc Nhĩ mỉm cười nói với Tử Long, nàng biết hắn đã sớm có quyết định, cho nên hắn không lo lắng.

“ Yên tâm đi, đến lúc đó sẽ có biện pháp.” Tử Long không biết từ đâu lấy ra một mảnh lá xanh nghịch trong ngón tay, nhẹ nhàng nói với Lặc Nhĩ, hàn quang trong mắt chợt lóe rồi tắt.

Lặc Nhĩ gật đầu, quay đầu thấy Lặc Cầm đang bậm môi nhìn nàng, không khỏi cười khẽ, nói: “ Vậy chúng ta làm sao bây giờ, không thể dùng ngự thú công kích, cái gì chúng ta cũng không biết.”

“ Không quan hệ, có ta ở đây, sẽ không để các ngươi nguy hiểm, nhưng nếu tự tìm phiền phức thì ta quản không được.” Vừa nói ánh mắt hắn vừa nhìn Lặc Cầm, nàng “ hừ” một tiếng, cố nén xúc động, quay đầu không hề nhìn hắn.

“ Được rồi, thời gian không còn sớm, các ngươi nghỉ ngơi.” Tử Long xấu hổ nhìn Lặc Nhĩ, bóp chiếc lá trong lòng bàn tay, đứng dậy.

“ Tốt, ngày mai gặp.” Lặc Nhĩ cười nói.

Đêm khuya, bầu trời trong, mây đen bao phủ ánh sáng, gió thổi qua, vang âm thanh ô ô không ngừng truyền đến, trên đường Hán Nạp thành đã sớm không còn bóng người, mọi nhà đã đóng cửa, chỉ còn một ít chỗ ăn chơi là còn sáng đèn.

Tử Long đi ra khỏi phòng Lặc Nhĩ, một mình rời khỏi Thiên Cơ tửu điếm, ở một góc tối tăm, thay y phục dạ hành, hướng thành tây chạy đi, hắn đã hỏi thăm địa chỉ của vị đại thần, ở phía tây Thiên Cơ tửu điếm không xa.

“ Đêm đen gió lớn giết người, ngay cả lão thiên cũng nhìn người không vừa mắt, xem ra, ngươi đúng là đáng chết.” Tử Long ngửa đầu nhìn trời, nhàn nhạt nói.

Tuy rằng hiện tại Tử Long không thể sử dụng nguyên linh, nhưng thể chất bản thân đã cường hãn, từ một kích của Tư Mã Tương mà không chết cũng đủ xác định điểm ấy. Huống chi thân thể hắn dung hợp không gian tinh hoa nguyên tố, trước ngực còn có tiểu thần long che chở, cho nên hiện tại hắn mới không chút e ngại mà đi ám sát Hoàng Phách Nguyên


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện