Tử Long đi thật lâu, đi ngang qua một phiến rừng cây, đi qua một tòa núi cao, đột nhiên, hắn nhận ra nơi đây không hề có chút khí tức của cao thủ, chỉ có thể cảm giác được khí thế của Đệ Ngũ Ngôn Phúc ở trên không trung, Tử Long ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc thấy lão đang chậm rãi hạ xuống cạnh bên người Tử Long, có vẻ thần bí hề hề níu vai hắn, mỉm cười nói: “ Thế nào, địa phương này đẹp không?”
Tử Long nhìn quanh bốn phía, ở đây không có gì khác với những lãnh địa kia, bãi cỏ, rừng cây, hoa tươi, quái thú, không có địa phương gì đặc biệt. Nhưng nhìn biểu tình của lão nhân cũng biết, nơi này chính là lãnh địa của hắn, Tử Long mỉm cười nói: “ Ân, ở đây đích xác rất đẹp, còn đẹp hơn những nơi khác.”
Đệ Ngũ Ngôn Phúc tuy biết Tử Long chỉ là vỗ mông ngựa hắn, nhưng cũng thật cao hứng nở nụ cười, mang theo Tử Long đi về phía trước, đi qua một mảnh rừng cây nhỏ, xuất hiện trong tầm mắt hắn là một mảnh đất trồng đầy hoa tươi cỏ xanh. Xa xa có một nhà gỗ nhỏ, lưng tựa núi cao, bên cạnh còn có thác nước, dòng nước chảy xiết vào trong một đầm nước nhỏ, ánh mặt trời chiếu xuống lóng lánh, hình thành từng đạo thải hồng đủ màu, những con chim nhỏ không ngừng bay lượn, nhìn lướt qua, thật giống như nhân gian tiên cảnh. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long nhìn thấy cảnh sắc mĩ lệ như vậy cũng thoáng rung động, tâm tình chợt tốt lên rất nhiều, hô hấp không khí thanh tân, thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp, thầm nghĩ trong lòng, vị lão đầu này thật sự rất biết hưởng thụ.
Đệ Ngũ Ngôn Phúc nhìn thấy biểu tình của Tử Long không khỏi đắc ý cực kỳ, hắn vỗ vai Tử Long, nói: “ Thế nào, đây là lãnh địa của ta, ở lại đây một năm hai năm, ngươi có thể sống lâu hơn mười tám năm đó. Nếu không phải ngươi còn muốn mở Linh Phong tộc điển, ta khẳng định phải giữ ngươi ở lại mười năm. Được rồi, đi lâu như vậy chắc ngươi cũng đã mệt mỏi, ngươi đi nghỉ ngơi một chút thôi.”
Tử Long cười cười, cảm kích nhìn lão nói: “ Không sao, tiền bối đưa ta đi xem đế vong địa một chút đi.”
Lão trợn mắt nhìn hắn nói: “ Đế vong địa không gần đâu, còn đòi đi cái gì, muốn cho ngươi nghỉ ngơi thì cứ nghỉ đi, xuống thác nước tắm rửa một chút, ngủ một giấc, lão nhân gia sẽ mang ngươi đi xem, đã quyết định như thế, ngươi phản đối cũng vô hiệu.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long há miệng như muốn nói gì đó, thế nhưng nhìn thấy thần tình vui vẻ của lão, đành xoay người hướng thác nước đi tới. Ở phía sau Tử Long, lão nhân lộ ra biểu tình khoái chí vì đã thực hiện được gian kế. Tử Long đi tới bên cạnh đầm nước, cởi y phục chậm rãi bước xuống dưới, chợt nghe lão nhân hô lên phía sau: “ Đứng dưới thác nước ngâm một chút cho sạch sẽ, đừng làm dơ nhà của lão nhân gia ta.”
Tử Long bất đắc dĩ cười khổ, chậm rãi đi xuống phía dưới thác nước, vừa đứng bên dưới đột nhiên cảm giác được một cỗ lực mạnh đè ép xuống, loại lực lượng này có thể so được với uy áp của đế cấp cao thủ, làm thân hình hắn nhoáng lên, suýt nữa bị văng ra. Tử Long chậm rãi ổn định thân hình, hai chân cố sức bám vào đáy đầm, dòng nước xối lên người, có một loại đau đớn nói không nên lời, ngẩng đầu nhìn lên, Đệ Ngũ Ngôn Phúc đang cười ha hả nhìn hắn, Tử Long cũng hiểu được dụng ý của lão, nên yên lặng chịu đựng sự thống khổ nắm chặt nắm tay, hai chân chịu lực, dòng nước chảy xiết cũng khó di động được hắn nửa phần.
Loại thống khổ này tuyệt đối không dưới sự đau đớn khi nguyên linh túy luyện lúc hắn thăng cấp, nhưng lần này là sự trùng kích từ bên ngoài, như có ngàn vạn mũi châm đang không ngừng đâm vào da thịt hắn, dòng nước lạnh giá cực kỳ, lại không được nguyên linh hộ thể, toàn thân hắn lạnh tới thấu xương, hắn căng cứng cả cơ thể, cắn răng chịu đựng, bởi vì hắn biết lão nhân muốn hắn làm vậy phải có lí do.
Thời gian chậm rãi trôi qua, vẻ tươi cười của lão nhân ngày càng sáng lạn, đích xác, hắn muốn làm như vậy là có thâm ý, bởi vì hắn vẫn luôn dùng cách này rèn đúc tinh thần lực, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn cũng ngày càng kính phục Tử Long, cho dù là hắn từng quanh năm dùng thác nước để rèn luyện, nhưng mỗi một lần cũng không thể kiên trì lâu như Tử Long, mặt trời dần dần lặn xuống phía tây, màu mây cũng biến thành đỏ hồng, mà Tử Long vẫn đứng yên dưới thác nước, như một pho tượng đá không hề nhúc nhích.
Lúc này tinh thần Tử Long đang hoàn toàn ở trong một loại trạng thái cực kỳ vi diệu, cảm giác của thân thể đã hoàn toàn được ngăn cách, tinh thần lực phóng ra ngoài, hắn cảm giác được thủy tinh hoa nguyên tố trong không khí, cảnh sắc chung quanh cũng hoàn chỉnh chiếu vào trong óc hắn, thời gian trôi qua, phạm vi cũng chậm rãi gia tăng, đến cuối cùng bao trùm toàn bộ lãnh địa của Đệ Ngũ Ngôn Phúc, đột nhiên linh quang trong đầu hắn chợt lóe, chậm rãi thu hồi tinh thần lực, cơ thể cũng không ngừng tỏa ra, tinh thần lực bên ngoài cơ thể lại không ngừng ngưng tụ, dần dần, quanh thân Tử Long đã hình thành một đạo tinh thần lực bình tế, theo mật độ tăng dần, dòng nước bắt đầu bị ngăn bên ngoài, sau khi luyện tập vài lần, rốt cục đạt được độ thu phóng thuần thục, tựa như Lặc Nhĩ, tùy lúc đều có thể thi triển ra tinh thần lực bình tế. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long mở mắt, nhìn thấy bên ngoài đã tối dần, bóng đêm bắt đầu tràn ra, hai chân hắn khẽ nhún, mạnh mẽ nhảy lên, hắn chỉ cảm thấy một cỗ lực mạnh sản sinh dưới chân, thân thể đã nhảy lên thật cao, vừa nhảy đã vượt qua đại thụ cao mấy chục thước, chỉ là lần đầu tiên đã đạt được độ cao như thế, còn chưa kịp linh hoạt vận dụng, lập tức rơi xuống đất, té lăn.
Đệ Ngũ Ngôn Phúc nâng hắn dậy, đánh giá khắp nơi, trong miệng thì thào nói: “
Kỳ tài, thật sự là kỳ tài, trời không phụ Linh Phong tộc ta! Ha ha.” Tới cuối cùng hắn chợt cười lên ha hả, khiến cho Tử Long có chút khó hiểu, nhuwg Tử Long nhìn kỹ chính mình, phát hiện làn da cứng rắn như sắt thép, dù cho có dùng đao cắt xuống cũng không có vết thương, hơn nữa cơ thể tràn ngập sự co dãn, thân thể với những đường cong càng thêm cường tráng, phảng phất mỗi động tác đều tràn ngập lực lượng, tinh thần lực lại cao hơn một tầng, nếu như hiện tại lại đi đường lần nữa, tuyệt đối có thể nhẹ nhàng chống đỡ được uy áp của cao thủ.
“ Tiểu tử kia, lão nhân gia ở dưới thác nước chịu khổ mấy trăm năm mới có tinh thần lực cường đại như ngày hôm nay, không nghĩ tới ngươi đứng nơi đó chỉ mới một ngày đêm mà thôi, cũng đã vượt qua ta rồi, thực sự là kỳ tài, kỳ tài a.” Lão nhân cười vỗ vai Tử Long nói.
Tử Long biết tinh thần lực của mình có điều tăng trưởng, nhưng không nghĩ tới lại tăng nhanh tới như vậy, xem ra ở dưới thác nước luyện tập tinh thần lực rất có hiệu quả, thảo nào lão lại có được tinh thần lực mạnh mẽ hơn những cao thủ khác, nhưng nếu như vậy hắn ở lại trong Tường Vân cấm địa càng thêm yên tâm, từ sau khi hai con tiểu long cùng ngủ say, hắn lại không thể vận dụng nguyên linh, sự an toàn của bản thân trở thành vấn đề, hiện tại có tinh thần lực bình tế, lực lượng cơ thể lại được đề cao, hơn nữa có Đệ Ngũ Ngôn Phúc bên người, ở trong đây hẳn là không có vấn đề gì.
Bỗng nhiên hắn phát hiện từ trong thác nước đi ra vẫn chưa kịp mặc quần áo, đang trần như nhộng bị lão nhân nhìn chằm chằm, không khỏi có chút xấu hổ, vội chạy đến đầm nước cầm lấy y phục cấp tốc mặc vào, lão nhân càng cười to, Tử Long than nhẹ một tiếng, thầm nghĩ không biết lão đầu này có biến thái hay không, có gì đáng để buồn cười, thực sự là phiền phức.
Đúng lúc này, một cỗ khí thế cường đại bức đến chỗ hai người, trong lòng Tử Long cả kinh, chẳng lẽ là bị người phát hiện, nhìn Đệ Ngũ Ngôn Phúc, lòng nhẹ đi, chỉ là nhìn chằm chằm tới phương hướng uy áp kia truyền tới, xem là ai lại tới chơi giờ này.
Chỉ chốc lát, một đạo thân ảnh chậm rãi từ trong đường nhỏ trong rừng xuất hiện, nhìn thấy Tử Long thì thân hình hơi khựng lại, lại nhìn thoáng qua Đệ Ngũ Ngôn Phúc, liền không có phản ứng, chỉ hướng bọn họ đi tới, vị này mặc trang phục của vũ kỹ sư, mặt chữ điền, bên hông đeo một thanh đại đao, thân đao rộng, bên trên chuôi đao quấn một lớp chỉ bạc, người này không đợi đến gần thì thanh âm đã truyền tới trước: “ Ngôn Phúc, lão gia hỏa kia lại đi khiêu khích Nam Vinh Chinh nữa, chúng ta đi xem náo nhiệt được không?”
“ Nga? Y Thanh Dương, chẳng lẽ Tôn Dương Ngô Khâu lại không chịu phục? Ha hả, thế nhưng có trò hay nhìn.” Đệ Ngũ Thanh Phúc cao giọng cười.
“ Không sai, vị này chính là?” Y Thanh Dương đi tới bên cạnh nhìn thoáng qua Tử Long hỏi.
“ Đây là ngày hôm nay lúc ta thủ vệ, vừa mới tới, ân…” Lúc này lão mới nhớ tới đến bây giờ còn không biết tên của Tử Long mà chỉ luôn kêu bằng tiểu tử.
“ Ngọc Long.” Tử Long nhìn thấy lão làm khó bèn tiến lên chắp tay thi lễ nói.
“ Nga, nguyên lai là Ngọc Long huynh đệ vừa mới tới, vừa lúc, theo chúng ta cùng đi, cho ngươi kiến thức một chút, sau đó chúng ta lại thêm một trợ lực nữa…ha ha…” Y Thanh Dương đi tới bên cạnh thân thiết vỗ vai Tử Long cười nói.
Ngay khi Y Thanh Dương đi tới trước người Tử Long thì đột nhiên thần thức bao trùm Tử Long, hoàn hảo tinh thần lực Tử Long vừa mới đề thăng, lập tức ngăn cách thần thức của Y Thanh Dương bên ngoài, điều này càng làm cho hắn cười thêm sáng lạn, vừa cười vừa nói: “ Tốt, thật tốt quá, bên này chúng ta có thêm Ngọc Long huynh đệ, sau này phải đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất mới được, ha ha, Ngôn Phúc, vậy mà ngươi đã làm ra một chuyện thật tốt, chờ một lát trở về mời uống rượu.”
Đệ Ngũ Ngôn Phúc vẻ mặt đắc ý, nhìn Y Thanh Dương cười nói: “ Lão nhân gia ta miễn cưỡng nhận lời mời của ngươi, miễn cưỡng uống một ngụm đó.”
“ Ta phi, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, lớn tuổi như vậy cũng không biết ý tứ, để xem người tuổi trẻ làm sao cười ngươi.” Y Thanh Dương vỗ vai Tử Long cười mắng.
Tử Long nhìn hai lão nhân đang dùng lời lẽ công kích nhau, trong lòng buồn cười, nhưng vẫn lặng thinh, chỉ thấy Y Thanh Dương kéo tay Tử Long bước đi, vừa đi vừa nói: “ Ngọc Long, chúng ta đừng thèm để ý đến hắn, chúng ta đi trước.”
“ Tốt, vậy chúng ta tỷ thí xem ai nhanh.” Đệ Ngũ Ngôn Phúc cũng không nhường nhịn, trực tiếp kêu lên.
“ Được, đây là do ngươi nói, nếu ngươi bị thua phải đem mớ cá trong đầm cho ta hai con, thế nào?” Y Thanh Dương vừa nghe liền dừng chân lại nói.
“ Ai sợ ai a, nếu như ngươi thua, ngươi phải đưa cho ta hai bình Bách Thảo Lộ, thế nào?”
“ Một lời đã định.” Hai người tiến lên vỗ tay nhau, Đệ Ngũ Ngôn Phúc lập tức bay lên không trung, mà Y Thanh Dương cũng liền bỏ chạy về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất trong tầm nhìn của Tử Long, nhưng Đệ Ngũ Ngôn Phúc cũng không quên Tử Long, chỉ nghe thanh âm hắn truyền đến: “ Tiểu tử ngươi đi theo chúng ta, theo không kịp cũng cứ thong thả mà đi.”