Ám Sư Thần Thoại

Lão Bằng Hữu Tới Chơi


trước sau

“ A?” Điều này làm cho Ngả Tuyết không kịp phản ứng, một lát sau mới chậm rãi nói: “ Cái này…Vật này thật sự là quá quý trọng, công tử nếm muốn uống rượu, không ngại ngồi xuống chúng ta cùng uống.” Ngả Tuyết nhìn Sinh Mệnh Vĩnh Hằng trong tay Tử Long hiển nhiên có chút kích động, lần này đúng là khẩn trương, mọi người nghe được Ngả Tuyết vừa mới đánh đuổi La Ân nhưng bây giờ lại mời Tử Long cùng uống rượu ngon, nhất thời há hốc miệng, hình như cằm cũng muốn rớt xuống, ai chẳng biết Ngả Tuyết có tiếng băng lãnh, nói chuyện với người khác cho tới bây giờ cũng không quá mười câu, lần này dĩ nhiên lại chủ động đi mời người khác, nhưng còn là một người dáng vẻ nông dân quê mùa.

“ Nếu tiểu thư không phản đối, ta nói rồi quyết chắc chắn, nhưng không cần ngồi ở đây nữa.” Tử Long không để ý tới ánh mắt của mọi người, tuy rằng vật này quý trọng nhưng hắn cũng không dùng được, Ám Sư công phu luyện mười tám năm, sớm đã có điều cảnh triệu đối với nguy hiểm, nói hắn sẽ trúng độc, trừ phi đánh ngất hắn rồi trực tiếp nhét độc vào miệng.

“ Cái này…” Ngả Tuyết do dự.

Tử Long thấy Ngả Tuyết do dự, liền lễ phép cầm tay của nàng, trực tiếp bỏ dây chuyền vào trong tay Ngả Tuyết, chạm nhẹ vào bàn tay nhỏ bé, một loại cảm giác ấm áp từ trong tay truyền đến, mềm mại không xương, nhẵn bóng như cành ngọc.

Ngả Tuyết đột nhiên bị nam tử trước mắt nắm lấy bàn tay nhỏ bé không ngờ lại không chút phản cảm, trái lại có một loại tình tự không hiểu nảy lên trong lòng, chưa bao giờ cùng nam nhân tiếp xúc thân mật đến như vậy, nàng cúi đầu không dám tiếp tục nhìn Tử Long lần nào. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

“ Lách cách..” Đột nhiên vài tiếng vang làm chấn kinh Ngả Tuyết làm nàng lập tức rút bàn tay về, chỉ thấy ánh mắt mọi người đều tập trung bên cạnh, thời gian phảng phất như dừng lại, vài người tay cầm thức ăn run lên, khay cơm đánh rơi trên mặt đất, rơi đến nát bấy, nhưng mọi người cũng không vì tiếng vang này mà thu hồi ánh mắt, vẫn đang không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Tử Long.

Tử Long cũng không để ý tới ánh mắt sát nhân của mọi người, cầm lấy cốc rượu rất nhanh đi về bên người Hoa Nạp Đức, nhìn thấy Hoa Nạp Đức đang há hốc mồm giương mắt thật to nhìn hắn, hắn lắc đầu, nhẹ nhàng uống một ngụm Ngưng Hương Ngọc, cảm thụ được cảm giác thật tốt đẹp, trong ánh mắt hiện lên một tia quang mang, toàn thân tản mát ra một loại khí tức hài hòa bình tĩnh, tuy rằng ngắn, nhưng vẫn bị Ngả Tuyết đang chú ý hắn cảm giác được.

Đó là một loại nhãn thần thâm thúy đến thế nào, làm cho vĩnh viễn nhìn không thấu triệt, Ngả Tuyết không khỏi có chút trầm mê, trong lòng cũng càng thêm mê hoặc.

Một lát sau Hoa Nạp Đức phục hồi tinh thần lại, chỉ là khóe miệng lơ đãng hơi nhếch lên, đột nhiên hắn phát hiện trong tay Tử Long cầm rượu ngon, mũi kề đến ngửi ngửi, hai mắt đột nhiên sáng ngời.

“ Giá…Lẽ nào đây là Ngưng Hương Ngọc, Tử Long, ngươi chính là lão đại của ta rồi. Ngươi quả thực là thần tượng của ta! Cho ta uống một ngụm được không.” Hoa Nạp Đức hai mắt nhìn chằm chằm cốc rượu trong tay Tử Long có chút kích động, lại có vẻ chờ mong nhìn Tử Long.

Tử Long không chút biểu tình nhìn hắn một cái, cầm cốc rượu đưa lên mũi ngửi ngửi, vẻ mặt như hưởng thụ, nhấc cốc uống cạn sạch, trong ánh mắt phẫn hận của mọi người rời khỏi nhà ăn. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

“ Tử Long, ngươi thật không có ý tứ, tức chết ta rồi, ngươi chờ ta một lát.” Hoa Nạp Đức nổi trận lôi đình vừa đi vừa réo, vội vàng đuổi theo Tử Long.

“ Tử Long? Tên nghe thật thú vị…” Bàn tay ngọc của Ngả Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve dây chuyền hồng sắc thủy tinh, thì thào tự nhủ.

“ Lão đại, ngươi cũng thật không có ý tứ rồi, có thứ tốt cũng không chia cho huynh đệ. Được rồi, lẽ nào trước đây ngươi có quen biết Ngả Tuyết? Thế nào mà ngươi cùng nàng nói nói cười cười, lại còn muốn ngồi chung một bàn với ngươi, còn tặng rượu cho ngươi, quả thật khó tin nổi, nói nhanh lên, ngươi làm sao làm được…” Hoa Nạp Đức lải nhải không dứt bên tai Tử Long.

Tử Long nghe được lỗ tai ông ông nhức nhối, đột nhiên linh cơ khẽ động nói: “ Ngươi xem bên kia.” Ngón tay Tử Long chỉ một phương hướng kinh ngạc nói với Hoa Nạp Đức.

Hoa Nạp Đức vẻ mặt hưng phấn nhìn theo hướng Tử Long chỉ tới: “ Cái gì, cái gì, ở đâu vậy, cái gì nha, cái gì cũng không có a…Ai! Tử Long.” Khi Hoa Nạp Đức quay đầu lại thì Tử Long đã sớm chẳng biết đi đâu: “ Người đâu? Chạy đâu rồi, thế nào chỉ chớp mắt đã không thấy.” Hoa Nạp Đức bực bội lẩm bẩm.

Đêm khuya, một vòng trăng lạnh huyền treo phía chân trời, ánh trăng như nước rơi vào trong Lạc Tinh Hồ, dòng nước khẽ rung động, chiếu ngược ánh trăng trên bầu trời, trong trẻo nhưng lạnh lùng mỹ lệ, Tử Long một mình ngồi ở bên hồ, đôi mắt u buồn, hai mắt nhìn ánh trăng trong hồ không nháy mắt, có vẻ phá lệ cô đơn. Qua hồi lâu, một hắc y nhân từ phía trong rừng cây sau lưng Tử Long đi tới, trực tiếp tiêu sái đi tới phía sau Tử Long.

“ Lão bằng hữu, sao lại cố tình đi tới học viện nhàn nhã như vậy?” Người này một thân áo choàng màu đen, cả chiếc mũ rộng thùng thình che đậy khuôn mặt hắn, trong bóng đêm bao phủ nhìn hắn có vẻ cực kỳ thần mật.

Người này chính là khi
Tử Long mới xuất đạo thì nhận thức người đầu tiên, một người đại lý bình thường cho sát thủ, cũng là một người giúp Tử Long có khả năng trở thành viên sao sáng mới mọc trong bảng sát thủ. Đương nhiên giao tình mấy lần sinh tử làm cho Tử Long biết vị bằng hữu này hiểu được cố sự của hắn.

“ Sa Phàm, ngươi người cũng như tên, ngươi tìm ta có chuyện gì, sẽ không phải buồn chán đến phiền ta đi.” Tử Long cười khổ nói.

“ Thế nào có thể nói là ta buồn chán đây, ta xem bằng hữu ngươi mới là đang buồn chán, lúc này ta mang theo rượu tới uống rồi tâm sự với ngươi đây.” Vừa nói Sa Phàm vừa lấy ra bầu rượu ném tới Tử Long.

“ Không chỉ nói chuyện phiếm thôi chứ?” Tử Long tiếp nhận bầu rượu cầm trong tay thưởng thức nói.

“ Ha ha, bằng hữu, xem ra ta không có sự tình gì có thể giấu được ngươi, thật là có một việc, có người nguyện ra năm trăm vạn kim tệ mời ngươi đi U Lãnh Sơn giết một vương cấp quái thú.” Sa Phàm nhìn bóng đêm mỹ lệ chậm rãi nói.

Tử Long ngửa đầu uống một ngụm rượu nhàn nhạt nói: “ Sợ rằng bây giờ phải cho ngươi thất vọng rồi, ta đã quyết định không làm sát thủ nữa, hơn nữa Lạc Diệp Vô Tình đã bị Tư Mã Tương giết chết!”

“ Thực sự dự định rời khỏi giới sát thủ sao, ngươi hiện tại là hùng nhân trong giới sát thủ, ai chẳng biết Lạc Diệp Vô Tình, ngươi là thần tượng của toàn bộ đại lục sát thủ a. Năm ngàn vạn từ bỏ?” Sa Phàm chưa từng giật mình như vậy, trong mắt hiện lên thần sắc khó hiểu.

“ Ngươi hẳn là minh bạch.” Tử Long giơ bầu rượu trong tay lên nhàn nhạt cười.

“ Bởi vì Tư Mã Tương?”

“ Ân, bất quá hắn cũng không phải nguyên nhân chủ yếu!”

“ Hiểu, Triết Châu Thành đánh một trận, được cho là một hồi đại chiến chấn động nhất những năm gần đây! Rất nhiều người chi trì ngươi đều tin tưởng Lạc Diệp Vô Tình có tấm thân bất tử. Nhưng, lão bằng hữu, dĩ nhiên có thể cùng hiện tại đế cấp đệ nhất nhân Tư Mã Tương chống đỡ mà còn không bị mất đi mạng nhỏ, thực sự làm cho người ta rất giật mình a!” Sa Phàm tiện tay nhẹ nhàng niết phiến lá xanh, thấp giọng nói.

“ Chỉ là may mắn! Huống hồ…”

Ánh trăng lưu chuyển, sao sáng lóe ra, trầm mặc thật lâu.

Một trận gió nhẹ thổi qua, Sa Phàm khẽ thở dài, lời nói ngả ngớn: “ Lúc này đây có chút phiền phức, vừa ta nhắc tới đâu chỉ là quái thú bình thường đả thương người, người đi đường phụ cận U Lãnh Sơn gặp phải bất hạnh, hiện tại đã không ai dám ở gần U Lãnh Sơn đi lại nữa, gần đây đầu quái thú buổi tối còn đi đến thành thị phá phách…”

“ Chuyện này hình như không do ta quản, chấp pháp sư cũng không phải ăn không cơm đâu.” Tử Long cũng từ trong tự hỏi khôi phục trầm tĩnh, cắt đứt lời Sa Phàm nói.

“ Chấp pháp sư cũng thập phần coi trọng việc này, xuất động mười tên nhất lưu cao thủ bao vây tiễu trừ quái thú, thế nhưng, quái thú thực lực quỷ dị, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn vương cấp cao thủ nhiều lắm, mười tên nhất lưu cao thủ chết ba người, những người khác đều bị trọng thương, lần này chấp pháp sư cao tầng muốn mời ngươi ra tay.”

Tử Long nghe xong trong lòng cả kinh, mười tên cấp bậc nhất lưu cao thủ không ngờ ba chết bảy bị thương, phải biết rằng mười tên nhất lưu cao thủ liên hợp lại thực lực cũng có thể đối phó vương cấp cao thủ, vương cấp cao thủ là khái niệm gì, phá núi chặt đá cũng không phải nói đùa, không nghĩ tới mười tên nhất lưu cao thủ lại bị một vương cấp quái thú làm cho bị thương nặng, phải biết rằng, đẳng cấp quái thú cũng phân chia so sánh thực lực như nhân loại, có thể nghĩ, quái thú này thực lực mạnh thế nào, tử long có chút do dự, tuy rằng hắn là sát thủ, nhưng sâu trong tâm linh hắn không có sự lạnh lùng của sát thủ, không có sát lục chi tâm( tâm giết chóc) của Ám Sư, hắn không thích thấy sinh linh đồ thán, hắn có nguyên tắc của hắn, hắn thống hận nhất là người tà ác, xem sinh mệnh như là con kiến hôi, cho nên thời gian hắn làm sát thủ chưa từng giết qua một người thiện lương, đồng dạng cũng chưa từng buông tha hạng người tà ác. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

“ Nếu như còn tiếp tục như vậy, thì sinh linh sẽ bị đồ thán.” Sa Phàm rất hiểu rõ tính cách của Tử Long, không khỏi tiếp tục thêm mắm dặm muối nói.

“ Chuyện này ta đi làm, nhưng Lạc Diệp Vô Tình đã chết!”

Sa Phàm ngưng thần nhìn dãy núi mang mang trong bóng đêm, nhẹ nhàng gật đầu, xoay người biến mất


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện