Ám Sư Thần Thoại

Đọa Lạc Chi Thành


trước sau

Nhưng muốn hủy diệt một sát thủ đoàn nói dễ vậy sao, huống chi hiện tại Tử Long còn chưa thể dùng nguyên linh, lúc này Tả Chấn Lôi quay đầu lại, nhìn Tử Long đang suy tư, khóe miệng hơi nhếch lên, bước qua lại vài bước, nhẹ giọng nói: “ Mãnh Tướng sát thủ đoàn có hơn trăm thành viên, là một trong những sát thủ đoàn lớn nhất của Khải Minh đế quốc, trong đó người có thực lực cao cường không ít, muốn hủy diệt sợ rằng không quá khó, nhưng chỉ sợ có con cá thoát lưới, chắc chắn sẽ rước lấy sự trả thù điên cuồng, cứ như vậy, không biết đến năm nào tháng nào ngài mới có thể rời khỏi.”

Tử Long chau mày, tỉ mỉ ngẫm lại lời của Tả Chấn Lôi rất có đạo lý, có thể làm một tổ chức sát thủ cường đại của Khải Minh đế quốc, nhất định phải có thực lực, chỉ dựa vào mình cũng không thể hoàn toàn hủy diệt, nếu làm không tốt còn bị phản ngược lại, làm cho bọn họ không còn cố kỵ, sẽ khởi xướng ra sự trả thù điên cuồng, lẽ nào…

Tả Chấn Lôi từng bước kéo Tử Long vào trong ý nghĩ của hắn, khóe miệng hiện ra tia tươi cười giảo trá, chậm rãi đi tới bên người Tử Long nói tiếp: “ Nếu như vậy cũng không được, biện pháp cuối cùng, đó chính là ngài tự tay giết chết tiểu thư, như vậy cũng xem như không vi phạm lời thề của ngài.”

Tử Long nghe hắn nói ngẩng phắt đầu lên, trong ánh mắt hàn quang chợt lóe, lập tức biến mất, nhẹ thở dài một hơi, ngửa đầu dựa vào ghế, nhu nhu mắt, trầm giọng nói: “ Tả lão bản, có gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo.”

Tả Chấn Lôi chậm rãi đi tới bên cạnh ghế, ngồi xuống, mỉm cười nói: “ Nếu ngài không hạ thủ được, vậy chỉ còn một đường để đi, mang theo tiểu thư bên người, vậy không phải đều giải quyết hay sao.”

Tử Long đứng dậy đi tới trước cửa sổ chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nói: “ Đây là ý tứ của Tả lão bản, hay là của tiểu thư?”

“ Ngài là một người thông minh, chuyện của tiểu thư dĩ nhiên là ta không thể làm chủ, tiểu thư đi theo ngài, rất nhiều chuyện cũng phương tiện, hơn nữa có bói toán sư nổi danh đại lục đi theo bên cạnh, chẳng lẽ ngài không đồng ý?” Tả Chấn Lôi nhìn bóng lưng Tử Long chậm rãi nói.

Tử Long ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đang lẳng lặng hạ xuống, đã sắp chạng vạng, hắn vẫn yên lặng nhìn, không nói lời nào, Tả Chấn Lôi thấy Tử Long không có phản ứng, vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng nói tiếp: “ Huống hồ, đây cũng là một loại trách nhiệm, ngài không cho rằng như thế hay sao?”

Thân hình Tử Long thoáng run rẩy, tuy rằng rất nhỏ, nhưng Tả Chấn Lôi cũng chú ý tới, không khỏi nói thêm: “ Mang theo tiểu thư bên người, cũng không gây trở ngại chuyện ngài muốn làm, hơn nữa nếu có chuyện gì cần, tiểu thư còn có thể biết trước, đây chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao.”

Một đàn chim lướt qua trên không trung, tiếng chim hót ríu rít, Tử Long chậm rãi quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “ Chờ ta gặp tiểu thư nhà ngươi rồi hãy nói.”

Tả Chấn Lôi cười cười, hắn biết vô luận thế nào kết quả cũng như nhau, chuyện tiểu thư quyết định cũng sẽ không thay đổi, nhưng nam tử này hoàn mỹ như vậy thì có bao nhiêu nữ nhân có thể chống đỡ sức hấp dẫn của hắn, nếu tiểu thư đã tuyển chọn, vậy chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.

Rất nhanh, mặt trời đã lặn xuống, lại thêm một buổi tối đi tới, Tử Long đi vào mật thất trong thủy tinh điếm, lúc này sắc mặt Lưu Ích Manh tái nhợt không chút huyết sắc, nhìn qua không chút tinh thần, ngay cả như vậy cũng không che giấu được dung nhan tuyệt mỹ, trái lại còn có vẻ đẹp của người bệnh, làm cho nội tâm người khác cảm thấy thương xót, nhưng khi nàng nhìn thấy Tử Long, vẻ mệt mỏi biến mất hiện ra nụ cười sáng lạn, nỗ lực xóa đi thần sắc mệt mỏi, miệng khẽ mở, ôn nhu nói: “ Ngươi đã đến rồi, chờ sốt ruột phải không, xin lỗi, lực lượng tinh thần của ta chỉ có thể điều tra tình huống trong Khải Minh đế quốc, nhưng tìm được hai nơi có mộc tinh hoa khống tố sư tồn tại.”

Tử Long ngồi lên ghế, nhìn đôi mắt quật cường, nhẹ giọng nói: “ Nghỉ ngơi một chút, chuyện này không gấp.”

“ Không quan hệ, ta không mệt, hiện tại ở trong thủy tinh tiểu điếm cũng có một vị mộc tinh hoa khống tố sư, nhưng hình như chính ngươi mang đến, còn có một chỗ nằm phía nam Khải Minh đế quốc trong một nơi gọi là Sinh Tức sâm lâm, nơi đó chỉ có một người, còn có một tại Cô Không thành, nhưng...nơi đó...” Lưu Ích Manh ôn nhu nhìn Tử Long nhẹ giọng nói.

“ Sinh Tức sâm lâm? Ta biết, cảm tạ ngươi, ta sẽ đến Cô Không thành trước.”

“ Chuyện của ta Tả lão bản chắc đã nói với ngươi.” Lưu Ích Manh hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “ Ngươi, ngươi định làm thế nào.”

“ Ngươi thì sao? Thực sự đã quyết định như thế? Một đường bôn ba sẽ có rất nhiều chuyện phát sinh, cho dù là ngươi cũng chưa chắc đoán ra được.” Tử Long nhìn Lưu Ích Manh.

Lưu Ích Manh nhìn thẳng Tử Long: “ Chuyện ta quyết định sẽ không thay đổi, ta nguyện ý cùng ngươi đi mạo hiểm.” Nàng kiên định nói.

Tử Long khẽ thở dài: “ Vậy được rồi, ngươi đi chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức xuất phát, có thể nghỉ ngơi trên Phong Năng xa.”

Lưu Ích Manh thấy Tử Long đồng ý, không khỏi vui mừng gật đầu, nhanh chóng dùng vải đỏ bao phủ thủy tinh cầu trên bàn ôm vào lòng, lập tức nói: “ Ta thu thập xong rồi, chúng ta có thể đi.”

Tử Long mang theo Lưu Ích Manh chậm rãi đi ra mật thất, Tư Không Tĩnh vừa thấy Lưu Ích Manh, trên mặt liền dâng lên vẻ ước ao, tuy rằng Tư Không Tĩnh cũng rất mỹ lệ, nhưng nàng mỹ theo kiểu khả ái, mà Lưu Ích Manh lại có một ý vị thành thục, ôn nhu thư thái, quyến rũ mà không mất đoan trang, chính là vũ khí trí mạng đối với nam nhân. Nhưng đối với Tử Long mà nói, dung mạo xinh đẹp cũng không thể đả động được hắn. Mấy người giới thiệu lẫn nhau, Lưu Ích Manh nhìn Tư Không Tĩnh mỉm cười, cùng gọi Dương Hán Sâm, liền đi ra khỏi thủy tinh tiểu điếm. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Mặt trăng đã lên giữa trời, ánh trăng nhẹ chiếu xuống, Tử Long bốn người cáo biệt Tả Chấn Lôi liền lên Phong Năng xa chạy chậm trên đường. Hắc Vũ hình như biết bọn họ xuất phát, vừa ra khỏi thủy tinh tiểu điếm thì liền bay về. Từ Minh Diệu thành đi Cô Không thành với tốc độ của Phong Năng xa cũng cần hai ngày thời gian, trên đường qua hai tòa núi cao, ba phiến rừng rậm, ba tòa thành thị. Tử Long dự định ngoại trừ dừng ở mỗi thành thị mua thực vật tiếp tế cho Dương Hán Sâm thì dừng lại một chút, thời gian khác thì toàn lực chạy đi. Thế nhưng lại có chút biến hóa, lúc đi ngang qua rừng rậm, Dương Hán Sâm liền nhắc tới thịt nướng của Tử Long, không khỏi làm Tư Không Tĩnh thích thú, liền liên tục đòi ăn thử một chút.

Bị sảo đến nhức đầu nên Tử Long rơi vào đường cùng, đành cho Dương Hán Sâm đi săn thú, còn mình tại ven đường đốt lửa nướng thịt, thức ăn ngon tới mức làm Tư Không Tĩnh than thở không ngớt, dù là Lưu Ích Manh cũng ăn thêm vài miếng, trong miệng không ngừng tán thưởng, cứ như vậy mấy người dọc theo đường đi liên tục dừng lại, làm lỡ không ít thời gian, hai ngày trôi qua, bọn họ lướt qua một tòa núi cao, hai khu rừng rậm cùng hai tòa thành thị, mà với cách đi này của họ, ít nhất phải thêm một ngày đêm nữa mới đến Cô Không thành.

Không lâu sau, mảnh rừng rậm cuối cùng xuất hiện trước mặt mọi người, phiến rừng rậm này có tên là Thiên Điểu Lâm, tục truyền chỉ cần vào rừng thì không được quay đầu lại, nếu quay đầu lại, sẽ lọt vào trăm ngàn loài chim tấn công, không chết không ngừng, mấy người cũng không biết thật giả, nhưng khi Phong Năng xa tiến vào trong rừng rậm, Tử Long có một loại cảm giác kỳ quái, hình như bị ngàn vạn con mắt đang nhìn chằm chằm làm cả người không được tự nhiên.

Càng đi vào sâu trong rừng rậm cảm giác này càng mạnh mẽ, hắn bèn dặn mọi người: “ Tất cả cẩn thận một chút, phiến rừng rậm này có cổ quái, ngàn vạn lần không nên quay đầu lại.”

Tử Long không nói còn hoàn hảo, Tư Không Tĩnh vừa nghe thì càng hiếu kỳ, luôn muốn quay đầu lại nhìn, sau mấy lần ngăn trở của Tử Long, mới không tái phạm, Lưu Ích Manh thì hoàn hảo, nàng im lặng ngồi bên cạnh Tử Long, ôn nhu nhìn hắn, dường như sợ hắn đột nhiên biến mất, mà Dương Hán Sâm càng giản đơn, chỉ cần có ăn, hắn không còn thời gian quản thêm sự tình gì khác.

Tử Long cẩn thận nhìn ngoài cửa sổ, từng thời khắc chú ý động tĩnh bốn phía, đột nhiên hắn phát hiện có một gốc cây có vị trí sinh trưởng không giống như những gốc cây khác, có vẻ cực kỳ đột ngột, hơn nữa cứ cách một đoạn lại có một gốc cây như vậy, thần thức cường đại cấp tốc triển khai, tình huống trong rừng liền hiện ra trong óc của hắn, may là nơi này không lớn lắm, bằng không hắn cũng không được dễ dàng như thế.

Cây cối trong rừng sinh trưởng chỉnh tề, như sắp hàng khắp nơi, nhưng trong đó có mấy trăm cây cực kỳ bất đồng, dưới thần thức của Tử Long bao phủ, phát hiện mấy trăm cây sắp xếp thành hình một vòng tròn, ở giữa cực kỳ rậm rạp, thậm chí có hơn mười cây giao xoa lẫn nhau một chỗ, trong lòng Tử Long chấn động, đây là một trận pháp do thiên nhiên hình thành – Tụ Linh Trận.

Ở Không Gian thành nhìn thấy sách viết về trận pháp, tuy rằng hắn không học tập, nhưng những tri thức này đều nằm trong đầu hắn, toàn bộ hình ảnh khu rừng đều hiện ra, không khỏi làm hắn nhớ tới trận pháp kia, mà trận pháp nơi này có thể dẫn dắt thiên địa linh khí giao tụ vào trận tâm, có thể thấy bên trong chắc chắn có kỳ hoa dị thảo, thiên địa linh vật. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Tuy rằng nguyên nhân nếu quay đầu lại sẽ bị loài chim công kích hắn vẫn không nghĩ ra lý do, nhưng nếu có linh vật cũng không nên lãng phí, tinh thần Lưu Ích Manh còn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu có linh vật sẽ tốt cho nàng, nghĩ vậy, Tử Long liền khống chế Phong Năng xa quay đầu hướng trung tâm giải đất chạy tới

Ngay lúc Phong Năng xa quay đầu, trong rừng rậm lập tức vang lên từng trận vỗ cánh, bầu trời biến sắc, trăm ngàn loài chim từ khắp bầu trời lao xuống hướng bọn họ công kích, như từng tảng mây đen, nhưng cùng lúc đó, Hắc Vũ vốn đang đậu trên vai Tử Long lập tức vỗ cánh bay lên, tiếng ưng rít vang lên trận trận.

Nhất thời cả bầu trời rậm rạp loài chim đều giống như chấn kinh bay tán ra, xa xa đậu trên cành cây, nhìn Hắc Vũ đang ngẩng đầu đứng trên nóc Phong Năng xa, sợ hãi vô cùng, thậm chí có nhiều con nhát gan cũng đã rớt luôn xuống đất không nhúc nhích, giống như bị dọa chết. Mà Hắc Vũ như vương giả giá lâm, cao ngạo nhìn khắp bốn phía. Không nghĩ tới Hắc Vũ lại uy phong tới như thế, trong lòng Tử Long an ổn, không cần phân thần đi đối phó những đàn chim kia nữa.

Tư Không Tĩnh thấy Tử Long quay đầu xe, không khỏi kinh ngạc hỏi: “ Chúng ta không phải đi Cô Không thành sao? Sao lại chuyển hướng? Chúng ta cần đi tới đó mà.”

Tử Long nhìn thoáng qua Lưu Ích Manh, hướng Tư Không Tĩnh nói: “ Phá trận.”

“ Phá trận?” Điều này làm Tư Không Tĩnh càng thêm khó hiểu: “ Cái gì phá trận, đó là vật gì vậy?”

Nhưng Tử Long cũng không đáp lời, nàng chỉ đành bĩu môi ngồi một bên, vừa suy nghĩ vừa hờn dỗi, thế nhưng vẫn không hiểu, đôi mắt đẹp vẫn luôn nhìn Tử Long, cuối cùng kéo tay Lưu Ích Manh nũng nịu nói: “ Ích Manh tỷ tỷ, cái gì là phá
trận, sao ta không biết? Ngươi nói cho ta biết đi?”

Lưu Ích Manh vẫn nhìn Tử Long, nhẹ giọng nói: “ Ta cũng không biết cái gì là phá trận, nhưng ta tin tưởng hắn.”

Tư Không Tĩnh khẽ hừ một tiếng, buồn chán đến cực điểm, cũng không nói nữa, xoay qua tìm Dương Hán Sâm nói chuyện. Rất nhanh Phong Năng xa dưới sự thủ hộ của Hắc Vũ đi tới trung tâm rừng rậm, ở đây có hơn mười cây đại thụ che trời vây quanh cùng một chỗ, hình thành một bức tường thiên nhiên, chặt chẽ tới mức dù sinh vật nhỏ xíu cũng không thể vào, nhưng thiên địa linh khí ở đây cũng thập phần sung túc, điểm này ngoại trừ Tử Long, cả Dương Hán Sâm cũng hoàn toàn cảm thụ.

Tử Long đi xuống xe đi quanh vách tường cổ thụ một vòng, lần này làm hắn tốn không ít thời gian, nhưng không phát hiện ra con đường nào để đi vào được bên trong. Lúc này ba người Dương Hán Sâm cũng lục tục xuống xe, nhìn kỳ quan thiên nhiên trong lòng vô cùng kinh ngạc, Dương Hán Sâm đi tới bên người Tử Long, nhìn vách tường đại thụ nghi hoặc nói: “ Đại ca, đây là địa phương nào, thế nào mà mộc tinh hoa nguyên tố lại dư thừa như vậy? Cây đại thụ cũng quá lớn, thực sự là khó thể tin.”

Tử Long quay đầu nhìn Dương Hán Sâm, thầm nghĩ trong lòng, người này là mộc tinh hoa khống tố sư, để cho hắn thử xem có lẽ là được. Lập tức mỉm cười nhìn hắn nói: “ Ngươi có thể dời những đại thụ xa nhau không, ta muốn nhìn xem bên trong có gì.”

“ Chỉ như vậy? Quá đơn giản.” Dương Hán Sâm nhếch miệng cười, nói: “ Đại ca ngươi lui ra sau.”

Chỉ thấy hai tay Dương Hán Sâm liên tục vũ động, đánh ra một loạt thủ quyết, Tư Không Tĩnh ở phía sau vô cùng kinh ngạc nhìn động tác của hắn, không khỏi bước tới bên người Tử Long cười duyên nói: “ To con hắn đang làm gì, giả làm khống tố sư sao? Thật buồn cười.”

Tử Long mỉm cười không nói gì, thế nhưng chuyện kế tiếp làm Tư Không Tĩnh càng kinh ngạc, chỉ thấy Dương Hán Sâm dừng lại, hai tay liền đẩy ngang ra ngoài, trong giây lát, hai cây đại thụ giống như là sinh động biến mềm đi, đồng thời hướng ra bên ngoài uốn lượn, hiện ra một đại động tối đen như mực, Dương Hán Sâm buông hai tay, cười quay đầu nhìn Tử Long: “ Đại ca, được rồi, chúng ta mau vào thôi.”

Không đợi Tử Long trả lời, chợt nghe: “ Ngươi là khống tố sư? Là mộc tinh hoa khống tố sư?” Chợt nghe Tư Không Tĩnh như giật mình chỉ vào Dương Hán Sâm lớn tiếng nói: “ Điều này sao có thể, thực sự là khó tin.”

Dương Hán Sâm nhìn thấy hình dạng ngạc nhiên của nàng, không khỏi đắc ý: “ Có gì kỳ quái chứ, chuyện khó tin còn nhiều.”

Sắc trời liền như tối sầm xuống, Tử Long quay đầu vừa nhìn, chính là loài chim trong rừng đều như bị uy hiếp bay lên, số lượng nhiều tới mức như che phủ ánh mặt trời, nhưng lại không bay tới tấn công, mà là tứ tán bay đi, dù là Hắc Vũ đang đậu trên nóc Phong Năng xa cũng trở nên bất an, lông chim dựng đứng quanh thân, hai mắt nhìn thẳng vào đại động đen ngòm phía trước.

Tử Long gọi Dương Hán Sâm cùng Tư Không Tĩnh đi ra phía sau, Hắc Vũ bay lên đậu trên vai hắn, bốn người một chim cùng khẩn trương nhìn chằm chằm hắc động, Tử Long biết, trời sinh linh vật dĩ nhiên phải có linh thú thủ hộ, có thể làm cho Hắc Vũ khẩn trương như vậy, nhất định sẽ không đơn giản, nhìn xem linh thú muốn đi ra, nhưng nếu có một thủ hộ thú lợi hại như vậy, thì linh vật nhất định là cực phẩm khó gặp.

Bên trong hắc động đen kịt đột nhiên thoáng hiện hai đạo quang mang, dần dần thủ hộ thú liền hiện ra thân hình, chính là một đầu rắn thật lớn, kích thước chừng mấy chục thước bề rộng, mà Tử Long chỉ có thể nhìn thấy con mắt của nó lộ ra bên ngoài động, nó hộc ra chiếc lưỡi rắn thật dài, nhìn chằm chằm mấy người Tử Long.

“ Tê Mộc Huyền Xà!” Tên gọi này lập tức xuất hiện trong đầu Tử Long, thân hình con rắn lớn không gì sánh được, phảng phất như một ngọn núi nhỏ, thiện sử dụng thuật ngự mộc, rất khó đối phó, đừng nghĩ tới có thể bắt được. Nhưng cả người nó lại là bảo khố, bất luận bộ vị nào cũng có giá trị cực lớn, nếu bắt được đúng là có một bút tài phú khổng lồ. Mà ưng chính là thiên định của rắn, xem phản ứng lúc này của Hắc Vũ, Tê Mộc Huyền Xà này còn dưới đế cấp, hoàn toàn có thể ứng phó, chỉ là nếu chiến đấu, mấy người Tử Long không khả năng nhúng tay.

Rất nhanh Tê Mộc Huyền Xà chui ra, chỉ thấy trên cây cối sinh ra vô số dây leo, nhanh chóng hướng mấy người Tử Long cuốn tới, Dương Hán Sâm rất nhanh thủ thế kết biến, ở trước mặt mấy người lập tức sinh ra hai cây đại thụ lớn, những sợi dây leo nhất thời quấn quanh hai đại thụ, Hắc Vũ phóng người bay lên, chỉ còn lại một đạo huyễn ảnh, bay vút về phía Tê Mộc Huyền Xà, nhưng bởi thân thể Hắc Vũ quá nhỏ, huyền xà cũng không xem vào mắt, tránh cũng không tránh, nhưng làm cho nó thật không ngờ chính là một con chim nhỏ như vậy lại làm nó tổn hại nhiều, mũi ưng nhọn bén của Hắc Vũ mổ lên ngay giữa trán huyền xà, nhất thời một đạo cột máu phun ra, cả người huyền xà run lên một trận, ngửa đầu tê rống.

Hắc Vũ cao cao bay lên, không để ý tới đầu rắn lắc lư, lại một lần nữa đáp xuống, mục tiêu là mắt phải của con rắn, huyền xà cũng không dám tiếp tục xem thường Hắc Vũ, thân thể phóng về phía trước, thân thể hoàn toàn bay ra khỏi hắc động, đại thụ trước người Tử Long bọn họ nhất thời bị nghiền nát, bốn người cũng bị xung lượng đẩy lui ra xa mấy thước, thân thể huyền xà ở trong không trung hoành chuyển, đuôi rắn đảo qua, hất Hắc Vũ bay ra ngoài.

Miệng rắn phun ra, chỉ thấy vách tường cổ thụ phía sau nó chậm rãi biến hóa thành một bàn tay to, hướng mấy người Tử Long phách tới. Hắc Vũ dừng thân hình ở giữa không trung, một đoàn hắc viêm từ trong miệng nhanh chóng bay ra, bắn ngay vết thương giữa trán của huyền xà, hắc viêm nhất thời tràn vào cơ thể nó, nhìn lại huyền xà, tê thanh gào thét, thân thể liên tục cuồn cuộn uốn khúc, những nơi nó lăn qua cây cối đều gãy ngang đè bẹp, mà vách tường cổ thụ biến thành bàn tay to, trong nháy mắt huyền xà trúng chiêu đã khôi phục lại như cũ không nhúc nhích.

Dưới sự thiêu đốt của hắc viêm, thân thể huyền xà với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được cấp tốc khô quắt xuống, cuối cùng ngay cả da rắn cũng hóa thành một đống tro tàn, gió nhẹ thổi bay, lập tức phiêu tán. Thương cảm một đời huyền xà vương giả, cuối cùng ngay cả thi thể cũng không còn tồn tại. Hắc Vũ đứng trên vai Tử Long, cao ngạo ngẩng đầu, đắc ý đập cánh.

Tử Long vỗ vỗ Hắc Vũ, kêu Dương Hán Sâm: “ Dời mấy cây cổ thụ cách xa nhau ra, bằng không quá tối.”

Dương Hán Sâm gãi đầu, suy nghĩ một chút nói: “ Ta thử xem sao.” Nói xong đi ra phía trước, hai tay tung bay, lúc này thời gian kết ấn càng dài hơn nhiều, cuối cùng cố định trong một thủ thế, hai tay chậm rãi cách ra, chỉ thấy vách tường cổ thụ bắt đầu chậm rãi hướng bốn phía tách ra, rốt cục hiện ra cảnh tượng bên trong.

Thụ tường tách ra, chỉ thấy mấy chục thước trước mặt có một khối nham thạch hình vuông, bên trên nham thạch tản ra bạch quang nhàn nhạt, mấy người đến gần vừa nhìn, đó là một chiếc nhẫn tròn, Tử Long chậm rãi cầm lên đặt trong lòng bàn tay tỉ mỉ quan sát, nhưng không phát hiện nó dùng làm gì, nhưng khẳng định có quan hệ đến hành động quái dị của loài chim trong rừng.

Nhìn rừng rậm hoàn toàn thay đổi, Tụ Linh đại trận thiên nhiên nơi này đã bị phá hư, cầm đi chiếc nhẫn này, khả năng sẽ không còn chuyện bị loài chim công kích, chỉ có một chuyện làm Tử Long cảm thấy kinh ngạc, chiếc nhẫn này khẳng định không phải do thiên nhiên hình thành, nhất định là có người phát hiện ra trận pháp nơi này, liền đem đặt vào trong đó, hấp thu linh khí trong thiên địa, thế nhưng vì sao làm như vậy, người đó lại là ai, hắn thật sự không biết. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Đeo vào ngón giữa, Tử Long xoay người mang theo ba người kia lên xe, hướng Cô Không thành xuất phát, ra khỏi rừng rậm, bọn họ cũng không gặp thêm chuyện gì phiền phức, rất thuận lợi đi qua tòa thành thị cuối cùng, sau một ngày đêm, Cô Không thành đã xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ.

Từ xa xa nhìn lại, Cô Không thành giống như một tòa di chỉ, thành tường vô cùng rách nát, ngay cửa thành cũng không có, nhưng sau khi tiến vào thành, lại phát hiện hoàn toàn khác hẳn, đủ loại kiểu dáng kiến trúc thật đặc sắc, hơn nữa giống như mới xây cất, chỉ là khác với những thành thị khác chính là hai bên đường vốn không có cửa hàng, toàn bộ đều là sòng bạc, chỗ ăn chơi, thậm chí còn có một ít nữ tử ăn mặc hở hang đứng ở đầu đường liếc mắt khêu gợi, hấp dẫn ánh mắt của những nam tử bất lương.

Khi Tử Long cho Phong Năng xa tiến vào Cô Không thành, tất cả mọi người trên đường đều dừng chân, ánh mắt tham lam không ngừng quét nhìn tới Phong Năng xa hoa lệ, nếu không phải trên xe có tiêu chí hỏa diễm, Tử Long có thể tưởng tượng sẽ có tình cảnh một tiếng hét cùng xông lên cướp đoạt phát sinh, nhưng cho dù là như thế, đám nam nhân cũng đi theo phía sau xe, những ánh mắt dâm loạn rơi vào người Tư Không Tĩnh cùng Lưu Ích Manh, biểu lộ dục vọng hoàn toàn trắng trợn. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "

Tử Long thầm than Cô Không thành quả nhiên danh bất hư truyền, bỗng nhiên có một bạch y nam tử anh tuấn hấp dẫn sự chú ý của hắn, sự anh tuấn của nam tử này không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, tướng mạo của hắn chỉ có thể dùng từ mỹ lệ để diễn tả, nếu như hắn thay nữ trang, như vậy tuyệt không kém Tư Không Tĩnh cùng Lưu Ích Manh, nếu nói Dương Hán Sâm có tướng mạo nam tử khí khái, như vậy nam nhân áo trắng này lại ngược lại, có lẽ, hắn căn bản chính là một nữ nhân.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện