Giờ đang ở bên ngoài.
Ở đâu, tôi đến đón em.
Lộ Miểu ở bên bờ sông.
Đường Viễn thông báo đến có chút đột ngột, nhất thời cô khó tiếp thu được, có cảm giác như đang chú tâm vùi đầu vào một hạng mục, mắt thấy hạng mục đó đã tiến triển thuận lợi, bỗng nhiên bị ông chủ thông báo ngày mai cô không cần đến đây nữa vậy.
Từ khi cô ra khỏi chỗ Đường Viễn thì luôn bước dọc theo con đường, bất tri bất giác đã đi đến bờ sông, người tựa vào lan can cây câu, nhìn mặt sông phẳng lặng xa xa.
Từ xa Kiều Trạch ngồi trong xe đã trông thấy Lộ Miểu đứng đối diện với dòng sông, đưa lưng về phía con đường.
Trên đường đi anh đã tìm Đường Viễn trò chuyện vài câu, quả thật anh ta đã tìm Lộ Miểu biểu đạt ý nghĩ hi vọng cô tạm thời nghỉ ngơi.
Chuyện này hẳn nên do anh nói thẳng với Lộ Miểu, nhưng anh cũng không đủ lý do để thuyết phục cô.
Cô vốn tâm tư mẫn cảm, bất kì anh bịa lý do gì thì cô cũng có thể nhận ra chỗ không thích hợp.
Lộ Tiểu Thành có khả nghi là điều chắc chắn, Từ Gia Diên có phần hay không thì anh không dám đoán bừa.
Không có bất kì manh mối và dấu hiệu nào chứng tỏ Từ Gia Diên với Hoắc tổng có quan hệ, anh ta là người cuối cùng nhìn thấy Lộ Tiểu Thành, nhưng điều đó cũng không thể chứng minh năm năm qua Lộ Tiểu Thành luôn làm việc với anh ta.
Sau đêm đó, Lộ Tiểu Thành không biết nên đối mặt với Lộ Miểu bị dục vọng của mình xâm phạm thế nào, nên lựa chọn ra đi không lời từ biệt, thần xui quỷ khiến thế nào lại trôi đến tập đoàn Hoắc tổng, điều này có thể hiểu rõ.
Lúc sáng khi anh yêu cầu cho gọi Lộ Miểu là dưới điều kiện anh giả thiết Từ Gia Diên là Hoắc tổng.
Nhưng giả thiết ấy lại hoàn toàn vô căn cứ, lấy quỹ đạo trưởng thành của Từ Gia Diên, cùng vẻ thạo đời và những thứ đã trải qua của anh ta, về căn bản không thể nào nắm trong tay một tập đoàn ma túy lớn như thế, thậm chí là để đám người Hoàng Thường Thương Kỳ phải cúi đầu phục tùng anh ta.
Lúc cùng ăn với Từ Gia Diên anh cố ý nói như thế để dò xét quan hệ giữa Từ Gia Diên với Hoắc tổng.
Lấy sự quan tâm của Từ Gia Diên với Lộ Miểu, nếu anh ta chính là Hoắc tổng, anh ta sẽ không âm thầm để anh bị vướng chân, nên thái độ của Thương Kỳ và Ngô Man Man đối với anh thay đổi sẽ trở nên rất quan trọng, thậm chí thay đổi thái độ với Lộ Miểu cũng thế.
Cho nên thật ra Lộ Miểu hẳn phải ở lại đó mới đúng.
Lý trí bảo rằng anh nên tiếp tục kế hoạch ban đầu, công việc của họ đã không thể nào có thêm một chút động thái khác thường nào được. Nhưng tình cảm lại nói, thật ra anh không hề mong muốn để cô tiếp tục thâm nhập vào đó.
Dọc đường đến đây anh đều cân nhắc, Lộ Miểu nên rút lui hay ở lại.
Quan tâm tắc loạn, lần đầu tiên, anh không thể nào cho mình một đáp án chính xác, nên anh quyết định vẫn nên để tự Lộ Miểu định đoạt.
Anh dừng xe ven đường, bước xuống xe đi về phía cô, lúc đến bên cô thì cởi áo khoác ra, choàng lên vai cô.
Sao lại ở ngoài này, nhỡ trúng gió thì sao?
Giọng nói trầm êm ái từ từ vang lên trong bóng đêm, Lộ Miểu theo bản năng quay đầu lại. Trông thấy bóng người cao lớn đứng bên cạnh, cũng trông thấy anh chỉ mặc độc mỗi chiếc sơ mi sẫm màu, bèn vội cởi áo khoác ra tính trả lại anh, nhưng anh lại nói: Tôi không lạnh, đừng để bị cảm.
Kiều Trạch đè lấy vai cô, từ sau lưng kéo cô vào lòng: Tôi cũng không lạnh nữa.
Lộ Miểu bị anh ôm không cử động được, cũng không ngọ nguậy, chỉ nghiêng đầu hỏi anh: Bánh Trôi nói em gần đây khá mệt, hi vọng em có thể tạm nghỉ một thời gian. Ý của anh ấy là để em rời khỏi đó, là ý của đội trưởng Hình hay là ý của anh? Nếu như là ý của anh, vì sao không trực tiếp nói với em?
Kiều Trạch không giấu diếm gì cô: Là ý của tôi.
Lộ Miểu cũng không vì thế mà để lộ chút không vui nào, chỉ nghi ngờ hỏi lại anh: Vì sao?
Gần đây tôi với Ngô Man Man phải liên thủ đối phó với Hoàng
Thường, diễn vở kịch như hôm chúng ta ở biệt thự Hoàng Thường vậy, quan hệ giữa tôi với Thương Kỳ đã rạn nứt. Điều chúng ta cần là để mọi người lầm tưởng hai chúng tôi đã đoạn tuyệt, tiến đến thúc đẩy Thương Kỳ liên thủ với Hoàng Thường. Tôi vốn nghĩ, nếu tôi với Thương Kỳ chấm dứt, thì sự tồn tại của em cũng không quan trọng cho lắm, nên để phòng Hoàng Giai Ngâm lại xuống tay với em, tôi hi vọng em có thể rời khỏi đó trước.
Đây cũng là vấn đề anh từng lo lắng, quả thật như thế sẽ bớt đi nguy hiểm cho Lộ Miểu, nhưng cùng với đó, anh kéo Lộ Miểu lui sẽ khiến Thương Kỳ và Ngô Man Man không yên tâm. Đối với họ, Lộ Miểu như một con cờ để kiềm chế anh.
Lộ Miểu cũng đã nghĩ đến vấn đề này: Thương Kỳ và Ngô Man Man sẽ không yên lòng về anh đâu.
Hơn nữa... Cô chần chừ, mím môi nhìn anh, Em đoán cũng không còn kịp nữa rồi, hôm nay Ngô Man Man tìm em, ý của cô ta là, Hoàng Thường rất mến em, hi vọng em tham gia vào giao dịch.
Kiều Trạch nhìn cô: Tham gia thế nào?
Lộ Miểu: Vận chuyển ma túy.
Lý do giống như lúc đầu anh nhìn trúng em vậy, cô ta nói, Hoàng Thường cảm thấy em là người không dễ khiến kẻ khác nghi ngờ. Lộ Miểu giải thích.
Kiều Trạch lập tức bác bỏ: Không được.
Nhưng đó là cơ hội để em đến gần toàn bộ kế hoạch hơn. Lộ Miểu chụp lấy tay anh, Hoàng Thường chỉ mới gặp em có hai lần, ngay cả năng lực của em thế nào ông ta cũng không biết mà đã để cho em tham gia chuyến hàng lớn như thế, anh không thấy kì lạ sao?
Kiều Trạch: Cái tôi cần chính là Hoàng Thường tự mình tham gia vào quá trình vận chuyển ma túy, nhất định ông ta sẽ ra mặt.
Em biết anh nhất định có biện pháp buộc ông ta ra mặt. Nhưng lần này cơ hội đưa đến cửa, em tham gia vào trong đó, nếu nhân cơ hội gây sự thì ông ta không thể nào không ra mặt được.
Hơn nữa bây giờ anh tỏ vẻ hoàn toàn không đếm xỉa tí nào rồi, nếu em cũng không quan tâm, thì sao Thương Kỳ và Ngô Man Man có thể thật sự yên tâm về anh được, nói không chừng chuyện vận chuyển ma túy là do cô ta tiến cử em với Hoàng Thường, bây giờ em vất gánh giữa đường, khác nào nói chúng ta có vấn đề chứ?
Kiều Trạch mím chặt môi không đáp, vấn đề cô lo âu anh cũng đã nghĩ đến, nhưng cũng bởi vì lúc này quân cờ trong tay đã biến thành trò chơi cờ người, có nghĩa là tất cả nguy hiểm bất trắc đều phải do một mình cô chống đỡ.
Kiều Trạch... Thấy anh không nói gì, cô cầm lấy tay anh nhẹ gọi một tiếng, mềm mại như chảy ra nước, mang theo mấy phần làm nũng, cũng có đấy sự cầu xin.
Cô rất ít khi gọi tên anh, mà mỗi lần cô dùng giọng điệu êm ái này gọi tên thì anh hoàn toàn không thể nào đỡ nổi.
Khẽ thở dài một hơi, cuối cùng anh ôm chặt lấy cô.
Nhớ chú ý an toàn. Anh dặn dò.
Đến tối quay về, anh đưa cho cô một túi bột phấn gì đó.
Nếu bất đắc dĩ thì em hãy dùng cái này mà thay. Bất cứ lúc nào cũng không được chạm vào thứ mà bọn chúng đưa.
Hôm sau đưa cô đến chỗ của Chu Kỳ, cô ấy cấy con chip mini định vị vào dưới da sau tai cô, trên lý thuyết thì có thể tránh được máy dò tín hiệu không dây bình thường, nhưng không phải là trăm phần trăm.
Với con người tinh ranh như Hoàng Thường Thương Kỳ mà nói, bất kì máy theo dõi nghe lén nào cũng không hợp mang trên người, trái lại bọn họ còn có nhiều thiết bị chống nghe lén hơn. Nhưng Kiều Trạch chỉ có một yêu cầu duy nhất, anh nhất định phải nắm chính xác vị trí của Lộ Miểu bất cứ lúc nào.