Lộ Miểu cười gượng gạo với anh ta hai tiếng.
Dạo này cậu đi đâu thế? Sao không nghe tin tức gì cậu thế? La Thần thuận miệng hỏi, cùng hai đồng nghiệp khác vừa đi vào xe vừa nói, Hôm nay tình hình khá đặc biệt, bọn tôi phải tuân theo thôi, cậu cũng biết đấy, không làm việc riêng được, thông cảm nhé.
Lại hỏi cô Trong xe không mang theo gì đấy chứ?
Tay Lộ Miểu đã thấm ướt mồ hôi: Không có gì, chỉ vài món quà sinh nhật bạn thôi.
La Thần gật đầu: Được rồi, mở cốp sau ra đi, kiểm tra chút.
Lộ Miểu mím môi, chần chừ nhìn anh ta một cái rồi xoay người mở cốp sau lên, xách lấy mấy hộp quà, cười nói với La Thần: Không có gì mà, chỉ có chút quà mừng thôi.
Cũng mở ra xem đi. La Thần đi về phía cô.
Nụ cười nơi khóe miệng Lộ Miểu đã bắt đầu mất tự nhiên.
Toàn bộ màn này đã rơi vào mắt Kiều Trạch và Tiếu Trạm.
Kiều Trạch không để sót chút lo lắng nào trên mặt Lộ Miểu.
Từ lúc nhận được tin của Tiếu Trạm anh liền chạy đến, cùng Tiếu Trạm bí mật núp mình ở trong xe gần đó, dựa vào ống nhòm thu hết toàn bộ cảnh tượng vào mắt.
Vẻ căng thẳng của Lộ Miểu đã xác thực suy đoán của anh.
Thứ đồ trong xe cô có vấn đề.
Hơn nữa cô đã nhận thấy được nguy cơ trước mắt nhưng không cách nào liên lạc với anh được, đủ để chứng minh quả thật đang có người giám sát cô ở nơi anh không thấy được.
Kiều Trạch đưa mắt nhìn dòng xe phía sau, anh không đoán được đâu là xe của người của Hoàng Thường.
Đây là lần đầu tiên cô đối mặt với nguy cơ lớn như thế, không có bất kì viện trợ nào, cũng không có chỉ đạo gì, toàn bộ quá trình chỉ có thể dựa vào cô tùy cơ ứng biến.
Nếu là thăm dò thử thách, cảnh sát không thể cho qua, nếu cho qua có nghĩa là Lộ Miểu liên quan đến cảnh sát.
Bọn họ cũng không thể bắt cô, nếu cô bị bắt thì không thể lại kiếm cớ thích hợp một lần nữa trở lại vị trí kia, có nghĩa có thể toàn bộ manh mối đều đứt đoạn, phải bắt đầu lại lần nữa. Trong lúc vô tình, có thể cô đã liên quan đến phía Hoắc tổng rồi.
Anh cũng không thể xuất hiện. Lộ Miểu chưa từng nhắc đến với anh điều đáng ngờ nào, hiển nhiên nhiệm vụ này được ủy thác nhất thời, với hiểu biết của Kiều Trạch về Hoàng Thường, nếu đã bày ra ván cờ như thế, tất nhiên ông ta sẽ rất cẩn thận. Với lập trường của Hoàng Thường mà nói, Kiều Trạch không thể nào biết được tình hình của Lộ Miểu, trừ khi là cảnh sát.
Vậy nên ngoài ngoan cố chống cự bỏ chạy, cô không còn con đường nào khác.
Nhưng nếu kháng cự, có nghĩa là sẽ bị đánh gục.
La Thần là người Kiều Trạch đã bảo Tiếu Trạm sắp xếp. Anh hỏi Tiếu Trạm có người nào là bạn học hay là đồng nghiệp của Lộ Miểu, tính tình nóng nảy, chính trực lại nặng tình không. Tiếu Trạm giới thiệu La Thần.
La Thần là bạn đại học của Lộ Miểu, cùng vào thực tập ở đội truy bắt ma túy, anh ta còn cùng một tổ với Lộ Miểu trong lần thực tập lúc trước, hồi học đại học rất có thiện cảm với Lộ Miểu, tính tình ngay thẳng, trọng tình nghĩa, làm người chính trực, chuộng nghĩa khí.
La Thần là người thích hợp nhất để kiểm tra Lộ Miểu.
Anh ta và Lộ Miểu học cùng trường vào cùng đội, tận mắt chứng kiến bốn năm đại học Lộ Miểu đã cố gắng thế nào để trở thành cảnh sát truy bắt ma túy, cũng chứng kiến kiên trì của cô trong lần thực tập, anh ta chính trực lại chính nghĩa, sẽ không thể nào trơ mắt nhìn người bạn vô cùng khát khao trở thành cảnh sát cuối cùng lại sa đọa vào con đường ma túy, thế nên anh ta nhất định sẽ không để Lộ Miểu qua.
Nhưng lấy hiểu biết và thiện cảm của anh ta về Lộ Miểu, ít nhất cam đoan được tính mạng Lộ Miểu sẽ an toàn. Đối mặt với Lộ Miểu chống lại lệnh bắt, anh ta không cách nào xuống tay tàn nhẫn với cô được.
Tất cả chuyện này chính là Kiều Trạch dựa vào nhân cách con người mà hi vọng hóa suy đoán, anh không hề tính đến chuyện xấu trong đó, cũng không biết liệu một giây sau, thế giới này còn Lộ Miểu nữa không.
Cho đến nay, Kiều Trạch luôn tự nhận mình bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy cốp xe sau được đẩy lên, tay anh liền thấm đẫm mồ hôi, cảm xúc hoảng hốt nào đó đã quấy nhiễu suy nghĩ của anh.
Tiếu Trạm quay đầu sang nhìn anh: Cậu không sao chứ?
Anh ta hỏi, Kiều Trạch đanh mặt, khóe miệng cũng mím chặt thành đường thẳng.
Anh lắc đầu không nói gì, ánh mắt nhìn thẳng vào trong màn ảnh.
Từ khi mấy hộp quà sau cốp được mở ra, chú chó nghiệp vụ Đại Thành vốn thân mật bên cạnh Lộ Miểu đột nhiên sủa ầm ĩ, nhanh chóng lao đến sau cốp xe, hai chân đặt lên trên nửa số hộp quà, dùng sức đào bới.
Trong nháy mắt sắc mặt La Thần cứng lại, nhanh chóng xé mấy hộp quà, vài túi bột hay tinh thể màu trắng đập thẳng vào mắt.
Lộ Miểu cậu! Anh ta biến sắc, lập tức rút súng chỉa vào cô, Thứ đồ này ở đâu ra?
Sắc mặt Lộ Miểu tái đi, không ngừng lắc đầu: Tôi... Tôi không biết...
Rồi bất động thanh sắc cẩn thận đi đến cửa trước của xe.
Những cảnh sát đang kiểm tra xe khác cũng dừng lại, đồng loạt nhìn về phía bên này.
Có nhiều người đều quen cô, tất cả đều khiếp sợ kinh ngạc.
Súng của La Thần vẫn chỉa về cô như cũ, gương mặt lạnh lẽo, mắt nhìn cô chăm chú, hai cảnh sát khác cũng lấy những hộp quà còn lại trong xe ra, tiếp tục xé nó ra.
La Thần quay đầu lại nhìn, lập tức Lộ Miểu dùng sức cầm hộp quà trong tay đập vào La Thần, nhân cơ hội chuồn lên xe, động tác vừa nhanh vừa lật đật, tay cũng nhanh chóng mở máy, dùng sức đạp chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất xiêu vẹo lao ra ngoài.
Cảnh sát chữ cốp xe không đề phòng, người suýt nữa bị đánh hất ngã ra mặt đất.
La Thần đuổi theo theo bản năng, vừa đuổi vừa nổ súng vào bánh xe, vừa tức vừa vội hét lên với cô: Lộ Miểu, cậu đứng lại!
Những người khác cũng đuổi theo, có người chạy
không, cũng có người lên xe cảnh sát, trông chốc lát, tại hiện trường trở nên rối ren hỗn loạn.
Trong tay trước ngực Lộ Miểu đều là mồ hôi, tiếng còi cảnh sát ở phía sau vang lên liên tục, sắc bén chói tai, cùng tiếng đạn bắn từng đợt ngổn ngang.
Một tay cô nắm lấy vô lăng, tay kia quơ quơ tìm kiếm lung tung trong xe, cố gắng tìm lấy một thứ vũ khí phòng thân.
Cô không ngờ trong thùng xe lại rớt ra một khẩu súng, hơn nữa còn là súng đã lắp đạn.
Cô run rẩy đưa tay cầm lấy súng, nhưng người còn chưa kịp ngồi thẳng thì xe đã bị chấn động dữ dội, mất khống chế lao vào hàng rào bảo vệ trên đường cao tốc.
La Thần đã bắn trúng bánh xe sau.
Lộ Miểu tái mặt, mặc dù đã vừa lúc ổn định vô lăng muốn dừng lại, nhưng tốc độ xe lao đi quá nhanh khiến đâm thẳng vào hàng rào, chỉ là không bị lật xe.
Cô bị đâm đến mức choáng đầu hoa mắt, lại không dám trì hoãn, tiếng xe cảnh sát và đạn bắn dần đến gần khiến cô không thể không gượng người lăn xuống xe, mượn thân xe che bóng, quay đầu bắn liên tục mấy phát về phía cảnh sát, rồi sau đó nhân cơ hội chạy vào sườn dốc bên cạnh, tùy tiện chạy trốn.
La Thần và những người khác cầm súng rượt theo.
Tiếu Trạm quay đầu lại nhìn Kiều Trạch, anh mím chặt môi, trên cánh tay cầm ống nhòm gân xanh nổi gồ lên, nhiều lần anh đã muốn phá cửa lao ra, nhưng rồi đành phải đè nén xuống.
Xung quanh núi hoang đều là những sường đất thấp bé, nhưng ũng may lùm cây dày đặc, tạo chỗ trốn thuận lợi cho Lộ Miểu ẩn núp, cũng cản trở tầm mắt theo dõi của bên ngoài.
Tiếu Trạm cầm bộ đàm, phân phó La Thần và những người khác: Bắt sống nhân chứng.
Kiều Trạch đặt ống nhòm xuống, nhìn vị trí của Lộ Miểu trên đồng hồ, cầm lấy điện thoại thử gọi cho cô.
Rất nhanh điện thoại đã kết nối, âm thanh hoảng loạn nôn nóng của Lộ Miểu từ đầu dây truyền đến: Kiều Trạch... Làm sao bây giờ, em...
Lộ Miểu, em hãy bình tĩnh lại đã. Kiều Trạch ung dung ngắt lời cô, nhìn chằm chằm vào vị trí của cô trên đồng hồ, Em chạy về hướng đông, vào khu vực nội thành, sau 2000 mét rẽ trái về phía nam, chạy về lại quốc lộ, chốt kiểm tra bên này đã bắt đầu qua lại bình thường rồi, có thể bên Hoàng Thường đã bố trí sẵn người tiếp ứng em. Hoặc là người của Hoắc tổng.
Kiều Trạch không rõ, nhưng Lộ Miểu nhất định phải chạy về quốc lộ, ở đó nhiều người nhiều xe, quay lại đường cô mới có thể thoát hiểm.
Lộ Miểu đáp được, vừa chạy vừa chú ý tránh đạn ở đằng sau.
Chú ý né đạn đi. Kiều Trạch thấp giọng dặn dò.
Lộ Miểu không trả lời, nhưng bóng người trên bản đồ đã di chuyển, trái tim Kiều Trạch treo lơ lửng, chăm chú nhìn điểm đang di chuyển trên đồng hồ.
Đại não Lộ Miểu trống rỗng, cô không có kinh nghiệm về việc này, chỉ chạy trốn theo bản năng, né tránh những viên đạn lạc.
La Thần đuổi theo sát nút ở phía sau, hét lên bảo cô hãy đầu hàng, bảo cô lầm đường phải biết quay lại, đừng mắc thêm sai lầm nào nữa.
Lộ Miểu cắn chặt răng, lúc anh ta đến gần thì quay đầu bắn một phát, rất nhanh đã chạy lên quốc lộ mà Kiều Trạch bố trí sẵn cho cô.
Một chiếc Passat màu đen đột ngột xáp đến gần cô, hét lên một tiếng: Lên xe!
Cửa xe theo đó cũng trượt ra.
Theo bản năng Lộ Miểu nhìn vào người trong xe, sau đó ngẩn ra.
Một chiếc khác cũng đột nhiên chạy đến gần cô, là A Tuấn, trực tiếp kéo cô vào trong xe.
Đạn lạc quét đến, nhưng muốn ngăn cản họ chạy thoát, Lộ Miểu muốn rút chân còn ở ngoài xe vào, nhưng chưa kịp vào xe thì ở chân trái đã cảm nhận được cơn đau dữ dội truyền đến, đạn ghim vào bắp đùi cô, mắt thấy sắp nả đạn vào trong xe, A Tuấn liền kéo mạnh cô vào xe, đóng cửa lại.
Đạp hết tốc độ, xe rẽ xiêu vẹo trên đường, nhanh chóng thoát ra khỏi bao vây.
Lộ Miểu chịu đựng cơn đau ngồi thẳng người, cúi đầu nhìn, trên chân trái máu chảy đầm đìa.
Cô được đưa về chỗ Hoàng Thường.
Vừa xuống xe, Lộ Miểu liền lạnh mặt gây khó dễ Hoàng Thường: Tổng giám đốc Hoàng, không phải nói tặng quà sao?
Mặt Hoàng Thường lạnh lẽo, nói với A Tuấn: Là ai đã đánh tráo quà?
Không ai dám lên tiếng.
Hoàng Thường xin lỗi cô: Xin lỗi cô Lộ, thật có lỗi, tôi cũng không sao lại xảy ra tình huống đó, lát nữa tôi nhất định sẽ sai người điều tra rõ ràng, cho cô một lời giải thích.
Thấy chân cô bị thương, bèn nhìn sang A Tuấn: Còn không mau đưa cô Lộ đi bệnh viện.
Lộ Miểu bị đưa đi, nhưng đi không xa thì có thuộc hạ chạy đến báo: Quản trị Hoàng, Hoắc tổng đã đến.