Lộ Miểu gửi tin nhắn đến khi Kiều Trạch vừa họp xong, anh lập tức sai người điều tra lộ trình sắp tới của Từ Gia Diên, quả thật anh ta đã đặt mua vé máy bay đi Thái Lan vào hai ngày sau, nhưng không phải là quyết định nhất thời mà đã đặt vé từ nửa tháng trước, chỉ là một vụ làm ăn bình thường, thoạt nhìn quả thật chỉ là muốn thuận đường dẫn Lộ Miểu ra ngoài giải sầu.
Hải vận Tư Dương làm ăn buôn bán cũng không thấy có gì khác thường, chỉ vận chuyển buôn bán bình thường, gần đây vừa nhận một số mối làm ăn vận chuyển ra nước ngoài, cũng là khởi hành trong hai ngày này, nội bộ công ty kinh doanh cũng thực bình thường, không có dấu hiệu giao dịch tài sản nào.
Nhưng trong cái bình thường ấy, Kiều Trạch lại lo lắng Lộ Miểu và Từ Gia Diên một mình ra nước ngoài.
"Miểu ngốc, em không thể ra nước ngoài với anh ta được." Điện thoại vừa kết nối, Kiều Trạch đã thấp giọng dặn dò, trước mắt bọn ho không có bằng chứng chứng minh Từ Gia Diên có liên quan đến vụ án, nên không thể giới hạn quyền lợi xuất nhập cảnh của anh ta được.
Lộ Miểu im lặng không đáp.
"Miểu ngốc." Giọng Kiều Trạch lại nặng đi mấy phần, "Nếu em dám đi với anh ta, dù có phải trói tôi cũng trói em đem về."
"Em sẽ nghĩ cách ngăn anh ấy ra nước ngoài." Cuối cùng Lộ Miểu cũng mở miệng, "Anh không cần phải lo lắng cho em."
Đến lượt Kiều Trạch im lặng.
"Cho em thời gian thêm mấy ngày." Lộ Miểu thấp giọng nói, "Chứng cứ cũng được, nói suông cũng được, em nhất định sẽ cho anh một kết quả."
Nói xong liền định tắt máy.
"Đợi đã." Kiều Trạch ngăn cô lại, trầm mặc một lúc, mắt nhìn máy tính trên bàn, "Em tìm cơ hội kiểm tra máy tính Từ Gia Diên đi."
Máy tính trên bàn vẫn còn cắm con chip Cao Viễn làm mất, tài liệu được mã hóa bên trong đã được giải mã, có gần như đầy đủ danh sách mạng lưới buôn lậu, từ cung ứng nguyên vật liệu cho đến vận chuyển sản xuất tiêu thụ, gần như đều có trong đó, cơ bản đều trùng với danh sách mà Kiều Trạch lấy từ chỗ Hoàng Thường, khác biệt duy nhất là, trong này có một tài liệu giao dịch ma túy chi tiết được mã hóa cấp độ cao, tài liệu là gửi cho "Hoắc tổng", ở nơi Hoắc tổng thật sự nắm giữ bản ghi chép rõ ràng chi tiết toàn diện nhất cùng với nguồn gốc số tiền và lộ trình.
Đúng lúc này đội trưởng Hình đẩy cửa bước vào, loáng thoáng đoán được anh đang gọi điện với Lộ Miểu, người vừa đến gần thì đã trực tiếp cầm lấy giấy bút trên bàn, viết một câu trên vở "hiện tại Lộ Miểu cũng là nghi phạm".
Kiều Trạch hiểu ý ông ấy, bây giờ Lộ Miểu cũng bị cuốn vào vụ án, trong cơ thể còn ẩn giấu một nhân cách cô không khống chế được, căn bản không thích hợp để tiếp xúc với vụ án này.
Bây giờ cô hẳn phải bị cảnh sát kiểm soát chặt chẽ.
Đội trưởng Hình lại chèn thêm một câu: "Gọi người quay về."
Kiều Trạch mấp máy môi, anh cũng muốn dể cô về, người ở dưới mi mắt mới yên tâm nổi, nhưng lúc này cô đã hạ quyết tâm muốn dồn ép Từ Gia Diên, vì không để mình bị nhân cách khác không chế mà cô đã bắt bản thân không được đi ngủ, lúc này điều cô cần là sự tín nhiệm, tín nhiệm vô điều kiện.
Anh cầm bút viết lên giấy một câu: "Cô ấy sẽ không làm hỏng chuyện!"
Đội trưởng Hình không thể lấy sống chết của những người khác cược với anh được.
"Cô ấy nhất định phải về." Ông ấy nói, "Bây giờ địch ta còn chưa phân rõ."
Kiều Trạch mím môi không đáp.
Lộ Miểu ở đầu dây đợi mãi không thấy ai nói chuyện, nghi ngờ gọi một tiếng: "Kiều Trạch?"
"Không có việc gì, em cứ bận trước đi." Kiều Trạch cúp máy, quay đầu nhìn đội trưởng Hình, "Nếu cô ấy có vấn đề gì, tất cả sẽ do tôi chịu trách nhiệm."
"Tôi hiểu cô ấy." Anh nhìn ông ấy, nói từng câu từng chữ, "Cô ấy sẽ không bao giờ đứng về mặt đối lập của mình. Nếu quả thật xuất hiện tình huống gì đi chăng nữa, cô ấy tình nguyện để mình trúng đạn chứ không tha cho bất cứ kẻ nào đứng đằng sau."
Đội trưởng Hình nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng quay đầu đi chỗ khác.
"Tin nhắn cô ấy gửi đến vẫn phải được kiểm tra cẩn thận."
***
Lộ Miểu cúp điện thoại của Kiều Trạch rồi len lén vào phòng sách của Từ Gia Diên.
Sau khi ăn xong Từ Gia Diên liền đi làm, trong nhà chỉ còn lại một mình cô.
Cô bật máy tính của Từ Gia Diên lên, máy tính anh có mật khẩu.
Ban đầu khi ở bên Thương Kỳ, vì tiện cho công việc, Chu Kỳ đã dạy cô làm thế nào để phá mật khẩu máy tính, cũng đưa cho cô một USB, bên trong có chương trình giải mã.
Lộ Miểu lần mò mấy phút rồi thuận lợi xâm nhập vào hệ thống máy tính của anh, cầm chuột kiểm tra tài liệu trong máy tính, chỉ mải nghĩ phải tìm ra cho được vấn đề, đang nhìn nhập thần thì đột nhiên đằng sau vang lên giọng của Từ Gia Diên: "Miểu Miểu?"
Lộ Miểu giật mình suýt nữa ném chuột đi.
"Em đang làm gì thế?" Giọng anh ta đến gần, bình tĩnh không nghe ra chút lên xuống nào.
Lộ Miểu cứng người không quay đầu lại, đại não nhanh chóng
xoay chuyển một phen, tay thản nhiên đút vào túi áo khoác, ấn gọi điện cho Kiều Trạch.
Kiều Trạch bắt máy rất nhanh, nhưng không thấy cô nói gì, bèn nuốt hai chữ "Miểu ngốc" đã đến bên miệng vào, nín thở lắng nghe động tĩnh ở đầu dây.
Hai chữ "Miểu Miểu" đầy nghi ngờ của Từ Gia Diên cũng truyền đến điện thoại.
"Đang làm gì thế?" Anh ta lặp lại, trong âm thanh mơ hồ có tiếng kích chuột.
Kiều Trạch mở ghi âm trong điện thoại ra, tay kia vô thức cầm lấy bút, tập trung toàn bộ vào đầu dây.
Lộ Miểu cảm giác rõ Từ Gia Diên đang đến gần, anh ta cúi người, một tay chống trên bàn, nhốt cô vào giữa khuỷu tay anh ta, cúi đầu nhìn cô.
Khi anh ta nhìn sang thì khóe miệng Lộ Miểu gợi lên kiểu cười mỉa của "Lộ Miểu", mắt cũng lạnh hẳn đi, khẽ cười quay đầu lại nhìn anh: "Hôm nay tổng giám đốc Từ về sớm thật đấy."
Anh ta dừng mắt trên mặt cô, nhắm hai mắt lại, nhận lấy chuột trong tay cô.
"Em lục mấy thứ này làm gì." Anh nói, tắt tài liệu đi.
"Lo cho anh thôi." Lộ Miểu đứng lên, chợt cười với anh, "Bây giờ Lộ Tiểu Thành đã chết rồi, không ai gánh tội thay anh được nữa, hơn nữa Hoàng Thường cũng đã gặp anh, người vẫn còn trong nhà lao đấy, anh không lo lắng chút nào sao?"
Bỗng chốc anh ta nhìn sang cô: "Rốt cuộc em biết bao nhiêu chuyện? Từ đâu mà biết?"
"Hoàng Thường đấy." Lộ Miểu ngước mắt nhìn anh, "Không phải ông ta còn lợi dụng tôi lừa anh sao, anh cho là tôi ngốc, ngoan ngoãn để ông ta lợi dụng ư? Cái này gọi là trao đổi lợi ích."
Từ Gia Diên từ từ nheo mắt lại.
"Dù sao tôi cũng chẳng gột sạch được." Lộ Miểu đi về phía anh, "Một câu thôi, chúng ta thật sự phải ngồi chờ chết như vậy sao?"
"Nếu quả như vậy thì tôi đi trước, tôi sẽ không ngồi tù."
Xoay người lại toan chạy.
Nhưng Từ Gia Diên đã gọi cô lại.
"Cảnh sát không điều tra đến anh đâu." Anh ta nói.
Bỗng bước chân Lộ Miểu dừng lại, trái tim chìm xuống thấp nhất.
Kiều Trạch cũng nắm chặt điện thoại, ánh mắt lập tức trở nên chăm chú.
"Tất cả số hàng đã được sắp xếp đổi vị trí, mọi bằng chứng đã được phá hủy. Không có chứng cứ, Hoàng Thường có lên án gì cũng không được."
Từ Gia Diên nói, khẽ than, "Anh chỉ có thể nói với em mấy thứ này, em cứ yên tâm mà đợi, những việc khác đừng quản, biết quá nhiều sẽ không tốt với em."
Lộ Miểu chỉ cảm thấy ớn lạnh cả người, dùng hết sức mới kiềm chế được cảm xúc, ngoái đầu lại nhìn anh ta: "Hàng dời đi đâu thế?"
Tầm mắt của Từ Gia Diên lại một lần nữa rơi xuống mặt cô, ánh mắt mơ hồ nghi hoặc, Lộ Miểu thấy thế, trong lòng run lên một cái, khóe miệng cong lên cười với anh ta: "Không muốn nói thì thôi, dù sao, tôi chỉ muốn cam đoan rằng tôi an toàn tuyệt đối, cô ta muốn đi tù là chuyện của cô ta, tôi không muốn."
"Anh cũng không hi vọng em hại cô ấy." Anh ta lạnh nhạt nói, người bước đến gần cô.
Lộ Miểu cảnh giác lùi về phía sau: "Tôi đi..."
Hai chữ "về phòng" còn chưa nói xong, bất thình lình tay bị Từ Gia Diên giữ chặt, anh ta cũng nhanh chóng vươn tay vào túi áo cô, Lộ Miểu giật mình, lớn tiếng hét lên: "Từ Gia Diên, đừng động vào túi áo tôi..."
Kiều Trạch nhanh chóng bấm ngắt kết nối cuộc gọi.
Từ Gia Diên cho tay vào túi áo Lộ Miểu, cầm lấy điện thoại của cô ra.
Tim Lộ Miểu nhảy đến cổ họng, định cướp lại nhưng anh ta đột nhiên dùng sức hất tay cô ra, mở điện thoại cô lên.
Tuy cuộc gọi đã ngắt, nhưng vẫn còn đó nhật ký cuộc gọi và thời gian gọi.
Anh ta nhìn, rồi đưa điện thoại cho cô.
"Diễn thật quá nhỉ." Anh ta nói, trong mắt nổi bão, vóp hai tay cô hất cô vào tường, rũ mắt nhìn cô, "Liên hiệp với hắn ta diễn trò lừa anh phải không?"
Lộ Miểu chưa từng thấy Từ Gia Diên như vậy bao giờ, ánh mắt anh ta khiến cô rùng mình, lưng gần như vô thức dán lên vách tường, cảnh giác nhìn anh ta.