Trước nay Kiều Trạch chưa từng thấy Lộ Miểu như vậy bao giờ, hoàn toàn vùi mình vào trong thế giới của bản thân, hốt hoảng, luống cuống, bất lực y hệt một đứa trẻ.
"Miểu ngốc!" Anh vội vàng bấu lấy bả vai cô, muốn lay cô tỉnh lại.
Nhưng cô chỉ khóc lóc, kinh hoàng dùng tay ôm đầu, không ngừng lặp đi lặp lại "tại sao?" "tại sao?"
Từ Gia Diên chống tay xuống đất, dần dần đến gần cô.
"Miểu Miểu." Anh ta gọi tên cô bằng chất giọng khàn khàn.
Cô bình tĩnh lại, ngạc nhiên nhìn anh ta.
Anh ta đang cười với cô.
"Anh không sao." Anh ta nói, giọng đã từ từ yếu ớt.
Thẩm Ngộ đã dẫn người đến, sai người chuẩn bị xe cấp cứu, vốn định lái thuyền về lại bến, nhưng khi đến trước buồng lái thì ngạc nhiên nheo mắt lại, quay đầu nhìn Lộ Miểu.
Thuyền đang chạy về bến.
Lộ Miểu vẫn kinh ngạc ngồi đó, kinh ngạc nhìn Từ Gia Diên, hồn bay phách lạc.
Thuyền nhanh chóng cập bến, Từ Gia Diên được nhân viên y tế đang chờ ở đó cấp bách đưa đến bệnh viện.
Lộ Miểu vẫn ngồi ở đằng kia không nhúc nhích.
Kiều Trạch đi đến đỡ cô, nhưng không kéo dậy được, cả người cô rơi vào trạng thái bất thường.
"Miểu ngốc!" Anh nắm tay cô thật chặt.
Cô mờ mịt quay đầu nhìn anh, động tác chậm chạp, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn.
Thẩm Ngộ thấy vết thương của Kiều Trạch vẫn không ngừng chảy máu, vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt nhợt nhạt hẳn đi, lo rằng nếu anh chậm trễ nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng, bèn bước lên khuyên anh đến bệnh viện đã.
Nhưng Kiều Trạch không nghe, cố chấp nắm tay Lộ Miểu không chịu đứng dậy.
Thẩm Ngộ sốt ruột, hét to với Lộ Miểu: "Lộ Miểu, đi bệnh viện với cậu ta đi."
Tầm mắt của cô dần rơi xuống vết thương đang trào máu của anh, người run bắn lên.
Thẩm Ngộ trực tiếp túm lấy cánh tay Kiều Trạch: "Cậu đi bệnh viện đã, tôi thay cậu để ý cô ấy."
"Lúc này cô ấy không được bình thường."
Anh nói nhỏ, không dám để cô rời khỏi mắt nửa giây, nhưng cơn choáng váng do mất máu cứ liên tục kéo đến, theo bản năng anh nắm chặt tay Lộ Miểu, nhưng cuối cùng lại không chống lại nổi cơ thể mệt mỏi, mất máu nhiều cộng thêm mấy ngày liên tiếp bôn ba không ngủ đã rút cạn thể lực của anh, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, cả người chúi ngã về phía Lộ Miểu, Thẩm Ngộ đi đến đỡ anh, bàn tay nắm lấy Lộ Miểu cũng theo đó mà buông ra.
Lộ Miểu ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn cổ tay trống rỗng.
Thẩm Ngộ hét gọi Đường Viễn: "Cũng đưa Lộ Miểu về."
Kiều Trạch được đưa vào phòng cấp cứu, cũng may đưa đến bác sĩ kịp thời, ngoài mất nhiều máu ra thì không nguy hiểm đến tính mạng.
Đi ra từ phòng phẫu thuật, anh vẫn còn đang hôn mê.
Lộ Miểu ngồi trên băng ghế dài trong bệnh viện, nhìn anh được đẩy ra, đội trưởng Hình cùng Thẩm Ngộ Kiều Thời Tiếu Trạm đều chạy theo xe, không ngừng hỏi tình hình.
Lộ Miểu ngồi trên ghế không nhúc nhích, nhìn anh và mọi người dần dần đi xa, lại không dám tiến đến.
Kiều Thời quay về ngồi với cô.
"Anh ấy không sao." Cô ấy nhẹ nói, cầm lấy tay cô.
Tay cô lạnh băng đến mức dọa người.
Cô "ừ" một tiếng rất khẽ.
Kiều Thời có chút bận tâm về cô, cũng chẳng thể nào an ủi nổi.
Kiều Trạch nhanh chóng tỉnh lại, vừa mở mắt ra là gần như bật ngồi dậy.
"Lộ Miểu đâu?" Anh chụp lấy đội trưởng Hình ở gần anh, vội vàng truy hỏi, ánh mắt cũng nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng Lộ Miểu trong phòng.
Đội trưởng Hình lắc đầu thở dài.
Tiếng thở dài của ông ta khiến tim anh trực tiếp rơi thẳng xuống, giọng bất giác trở nên hung ác: "Cô ấy đâu?"
Kiều Thời né người nhìn ra ngoài cửa: "Ở bên ngoài."
Kiều Trạch xốc chăn lên, bịt vết thương giãy giụa xuống giường, người vừa đi đến cửa liền trông thấy Lộ Miểu ngồi trên băng ghế, cô độc, đầu cúi thấp, hai tay vô thức xoắn lấy nhau, cũng không cử động.
"Miểu ngốc?" Anh dè dặt gọi cô.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Trong ánh mắt chính là Lộ Miểu mà anh quen thuộc, mờ mịt, nhưng cũng trống rỗng, còn mang theo một tia khiếp đảm.
"Anh... không sao chứ?" Cô chần chử mở lời.
"Tôi không sao." Anh đến gần cô, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nắm lấy tay cô, ngẩng đầu nhìn cô.
"Sao em lại ở đây một mình?" Anh ôn tồn hỏi.
Cô lắc đầu, cụp mắt xuống, né tránh tầm mắt của anh.
Anh giang tay ra ôm cô vào lòng.
Cơ thể cô cứng đờ không dám cử động, cứ như sợ làm anh bị thương vậy.
Anh đưa mắt nhìn cô, cô vẫn cúi đầu im lặng, nhưng quanh người như được bao phủ bởi lớp không khí bi ai.
Cô hoàn toàn tách biệt mình với mọi người, tự khép mình lại, tự trách, tự ghét, tự ti... đủ những tâm trạng tiêu cực đang dần cắn xé cô.
Anh có thể cảm nhận rõ ràng cô đang kháng cự lại với tất cả mọi người tất cả mọi chuyện, bao gồm cả chính cô.
Cô lúc này, dường như đã quay lại dáng vẻ tự bế lúc năm tuổi, tự ruồng bỏ chán ghét bản thân đến cực điểm.
"Miểu ngốc à." Anh nắm chặt tay cô.
Cô đối mắt nhìn anh.
"Em không sao." Cô thấp giọng nói, không buồn không vui, nhưng cũng không có thần sắc nào.
Kiều Thời đứng ở cửa, nhìn Lộ Miểu như vậy cô còn không nén được đau lòng, huống gì là Kiều Trạch.
Mấy ngày mấy đêm không chợp mắt, cô tiều tụy rõ đi trông thấy.
Kiều Trạch miết ngón tay lên quầng thâm dưới mắt cô: "Ngủ một giấc thật ngon trước đã, đừng suy nghĩ lung tung nữa, nhé?"
Cô gật đầu, rất nhẹ.
Anh đưa cô vào phòng bệnh, để cô nằm nghỉ trên một chiếc giường khác, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, hô hấp dài đều, không biết là ngủ thật hay giả ngủ, Kiều Trạch khẽ gọi cô nhưng cô không đáp lại.
"Chuyện của Lộ Miểu..." Đội trưởng Hình nhắc nhở.
Kiều Trạch im lặng một lúc: "Để cô ấy ngủ yên trước đã, đã mấy ngày cô ấy chưa chợp mắt rồi."
Đội trưởng Hình gật đầu.
Trời bên ngoài đã sáng rực.
Từ Gia Diên được phẫu thuật nay cũng đã tỉnh, phát súng kia của Lộ Miểu bắn vào trên ngực anh ta, nhưng không trúng vị trí quan trọng nên vẫn còn sống.
Kiều Trạch và đội trưởng Hình đến thăm, anh ta chỉ vừa mới tỉnh lại, người vẫn còn yếu.
Lúc này anh ta rất bình tĩnh, lúc thấy Kiều Trạch và đội trưởng Hình còn mỉm cười một cái.
"Anh nói đúng, đúng là tôi đã đem cô ấy ra làm cái cớ để che đậy đi tính ích kỷ của mình." Đột nhiên anh ta lên tiếng, "Tôi luôn nói với cô ấy, tôi vì cô ấy mà từ bỏ cả đời này. Rất nhiều thời điểm tôi cũng cho là vậy, tôi luôn cảm thấy, nếu không phải vì cô ấy, căn bản tôi sẽ
không buôn bán ma túy, càng không biết rằng khi thấy Nhậm Vũ bị thương thì bắt đầu thay thế tâm tư của hắn ta."
Kiều Trạch kéo ghế trước giường bệnh anh ta ra, ngồi xuống.
"Rốt cuộc lúc đầu đã xảy ra chuyện gì?"
"Hoắc tổng thật sự là Nhậm Vũ." Anh ta nói, "Ban đầu thì đúng là hắn ta. Hơn mười tuổi hắn ta đã theo người khác lăn lộn ngoài xã hội, hơn mười năm, dựa vào mạng giao thiệp rộng cùng sự tàn nhẫn của mình mà tiêu diệt mấy kẻ bên trên, từng bước ngồi vào vị trí đại ca. Trước kia tôi đã từng tiếp xúc qua với hắn ta, so với năm năm trước Miểu Miểu xảy ra chuyện còn sớm hơn."
"Tôi yêu cô ấy, từ rất sớm tôi đã phát hiện ra mình thích cô ấy. Tôi muốn bù đắp cho cô ấy, muốn cho cô ấy một tương lai đầy đủ sung túc, nhưng khi tiếp nhận công ty thì nó đã trên bờ vực phá sản, tôi không cách nào vực dậy nổi. Lúc đó vừa hay có người giật dây làm quen với Nhậm Vũ, hắn ta chỉ tôi vận chuyển ma túy, thù lao rất khả quan, có lẽ do bị ma quỷ ám ảnh, quá sốt ruột muốn cứu lấy công ty, sau đó dần dần gia nhập vào thế giới của bọn họ, cũng dần thân quen với Nhậm Vũ hơn."
"Dáng người hắn ta tương tự với tôi, có lúc để tránh mạo hiểm bị bắt, đối với vài mối làm ăn mặc dù nguy hiểm nhưng không bỏ được, hắn sẽ để tôi giả mạo mình đàm phán. Đối với một người khá là cao ngạo mà nói thì đây đúng là một chuyện khó chịu. Khi đó tôi đã nghĩ, hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải có được vị trí kia của hắn ta, chỉ có đến vị trí đó mới có đủ quyền lợi thao túng sống chết của kẻ khác, chứ không phải làm người bị gây khó dễ."
"Nhưng lúc đó đâu thể nào lui được nữa, tôi bị hắn nắm quá nhiều thóp, không thể gột sạch nổi, chỉ có thể ép mình từng bước leo lên."
"Vừa hay khi đó vì chuyện nông nổi của Lộ Tiểu Thành mà hắncoi trọng Miểu Miểu, theo đuổi cô ấy không buông, nhưng vì Trương Khởi mà gây ra hiểu lầm, khiến hắn ta bắt giữ ép chị em họ. Tối đó vốn là tối trước ngày Lộ Miểu báo danh vào đại học, tôi hẹn cô ấy ăn tối đưa tiễn, nhưng đợi mãi không thấy người đâu, gọi điện cho cô ấy mới hay đã xảy ra chuyện. Lúc tôi dẫn người chạy đến thì đúng lúc nhân cách thứ hai của cô ấy đột phát, cầm gạch đập mạnh vào đầu Nhậm Vũ như điên. Mọi người đều bị dáng vẻ điên loạn của cô ấy dọa sợ, quên mất kéo người ra, cũng cho tôi cơ hội khống chế."
"Lúc ấy Nhậm Vũ bị thương rất nặng, không ngừng xin tôi cứu hắn. Chính vào lúc đó tôi đã sinh ra suy nghĩ thay thế hắn ta, lợi dụng lúc hắn ta trọng thương nằm viện mà giả dạng hắnra ngoài đàm phán làm ăn, đối với tôi mà nói thì đây là chuyện xe chạy quen đường, mấy người tâm phúc của hắn ta cũng biết, sẽ không nghi ngờ tôi, còn về hắn ta, chỉ cần bỏ thêm một vài ít thứ trong thuốc, thì tuy anh ta có thể sống nhưng lại không thể tự lo liệu được, trên thực tế hắn ta đã nằm dưới sự khống chế của tôi."
"Kế hoạch này nhanh chóng thành hình trong đầu tôi, quả thật sau đó mọi chuyện tiến triển rất suôn sẻ, tôi vừa lấy danh hiệu của hắn để tiếp quản mọi mối làm ăn, vừa dọn dẹp người của hắn ta, đợi đến lúc hắn ta phát hiện ra vấn đề thì đã không còn đủ sức nữa rồi. Bản thân tôi là học quản trị kinh doanh, đương nhiên mạnh hơn anh ta nhiều về việc tổ chức quản lý, thế là toàn bộ tập đoàn dần dần thành hình và mở rộng dưới tay tôi."
"Lúc ấy vì kế hoạch xảy ra thuận lợi, tôi không báo cảnh sát, đồng thời còn tìm người cải trang thành cảnh sát lừa Miểu Miểu. Lộ Tiểu Thành không biết gì về pháp luật, không biết cái gì gọi là tự vệ, cậu ấy sợ Lộ Miểu phải ngồi tù nên không hề nói gì với cảnh sát. Cậu ấy rất biết ơn tôi đã cứu Miểu Miểu, chuyện vì bị ảo giác ma túy gây nên mà suýt cưỡng đoạt Lộ Miểu cũng khiến cậu ấy để ý rất nhiều, cậu ấy không biết phải đối mặt ra sao với Miểu Miểu, cũng luôn tự trách mình đã hại cô ấy, không còn mặt mũi gặp cô ấy, nên ban đầu mới tránh không gặp cô ấy, ở lại chỗ tôi giúp tôi, đợi đến lúc cậu ấy phát hiện ra tôi buôn bán ma túy thì không thể không cắt đứt triệt để suy nghĩ gặp lại Lộ Miểu, cậu ấy tình nguyện để cô ấy tưởng rằng mình mất tích chứ không muốn có một ngày để cô phải trơ mắt nhìn mình bị phán tử hình."
"Nhân cách khác của Lộ Miểu có tham gia buôn bán ma túy không?" Kiều Trạch hỏi.
"Không có." Anh ta nhìn thẳng vào mắt Kiều Trạch, "Có Lộ Tiểu Thành ở đó, sẽ không để cho cô ấy có cơ hội đụng đến ma túy." Mà anh ta cũng sẽ thế.
Kiều Trạch: "Vậy tại sao lúc đầu cô ấy lại xuất hiện ở hiện trường vụ nổ?"