Tiếu Trạm nhìn bộ dạng này của Kiều Trạch, không rõ anh đang nghĩ gì.
Người lúc trước là anh muốn đi, bây giờ còn chưa đến mấy ngày, cũng là anh muốn đưa về.
Anh ta không thể nào hiểu nổi, tự dưng sao anh lại nói không cần là không cần, hỏi hai lần cũng chỉ nhận được bốn chữ: Cô ấy không hợp.
Không có sự giúp đỡ của cô ấy, cậu xác định cậu có thể làm được ư? Cuối cùng nhịn không được, Tiếu Trạm hỏi, trực tiếp viết chữ ra đưa đến.
Kiều Trạch đưa mắt nhìn, lật giấy tờ hồ sơ trong tay, đầu không ngẩng lên: Tôi sống hơn ba mươi năm, quen cô ấy cũng chỉ mới mấy ngày, làm gì đến mức không có cô ấy thì không được?
Chuyện này có thể giống nhau sao? Cậu sống hơn ba mươi năm, nhưng làm kẻ điếc mới mấy ngày?
Kiều Trạch không đáp.
Qua mấy ngày bình tĩnh, anh đã quen với việc trong nhà vắng bóng Lộ Miểu.
Suy cho cùng thì qua lại không sâu, sẽ có thương xót thậm chí là chút yêu thích, nhưng không đến mức không thể dứt bỏ được.
Cô đồng ý quay về, anh cám ơn cô.
Cô không muốn, anh cũng chẳng cưỡng cầu.
Có hàng nghìn hàng vạn cách thức, không nhất thiết phải ép cô trói buộc cùng anh mới là lối thoát.
-
Lộ Miểu không đến trong đội báo danh, cũng không hẹn gặp Ngô Man Man.
Dù đã nhiều ngày trôi qua, cả người cô vẫn như rơi vào màn sương dày đặc.
Cô chưa từng lộn xộn vô trật tự như thế.
Đã nhiều năm, cô đều xác định mục tiêu của mình rõ ràng, một lòng một dạ trở thành cảnh sát của đội truy bắt ma túy, và đi tìm Lộ Tiểu Thành, bởi thế cuộc sống của cô cho đến tận bây giờ đều rất đơn điệu nhạt nhẽo.
Cô cứ ngỡ mình đã quen với vẻ đơn điệu nhạt nhẽo này rồi, nhưng trong giai đoạn sống chung với Kiều Trạch, cô chợt nhận thấy cuộc sống của cô cũng có thể muôn màu vui vẻ, ngày ngày dẫn Lộ Bảo đi dạo, đấu võ mồm với Kiều Trạch, thật ra thế mà lại rất vui vẻ.
Cô nhớ những ngày đều có người nhắc nhở quan tâm, nhưng cô biết mình không thể quay về được, cũng như Châu Mân Mân rốt cuộc chẳng thề về nhà như cô.
Lộ Miểu buồn bực ngủ ở nhà một ngày, đến tối thì Ngô Man Man gọi cô, hẹn cô ra ngoài ăn cơm.
Cứ chung đụng nhau như thế, có lẽ Ngô Man Man đã xem cô là tri kỷ rồi.
Lộ Miểu không muốn buông bỏ mối quan hệ này với Ngô Man Man.
Sau một lúc do dự, cô vẫn ngồi dậy thay quần áo ra ngoài.
Ngô man Man chọn nhà hàng sa hoa trong thành phố, Lộ Miểu ở khu ổ chuột tại ngoại thành, đi xe bus mất hơn hai giờ mới đến nơi.
Lúc cô đến thì Ngô Man Man đã tới, Lộ Miểu còn tưởng cô ấy có chuyện gì, không ngờ chỉ buôn dưa hóng chuyện, kéo cô lén xem bạn trai mới của Từ Gia Thiên, là minh tinh đang nổi Lê Quân Hạo.
Từ sau khi quen nhau ở Macau về, Ngô Man Man luôn giữ liên lạc với Từ Gia Thiên.
Từ Gia Thiên khéo miệng, lại hay khen người khác, cô ấy với Ngô Man Man cũng như Ngô Man Man với Hoàng Giai Ngâm, Ngô Man Man nịnh nọt Hoàng Giai Ngâm đã lâu, nay đột nhiên xuất hiện một cô bé cả ngày xu nịnh mình, đương nhiên cô ấy khá thích.
Hôm nay cô ấy đặc biệt tới đây dùng cơm, là theo Từ Gia Thiên nói, Đến giúp em ấy đánh giá bạn trai mới.
Cô ấy với Lê Quân Hạo qua lại chưa được mấy ngày, tuy là Lê Quân Hạo theo đuổi cô ấy, cô ấy lại muốn vào chốn giải trí, đương nhiên sẽ bám lấy cành cây to là Lê Quân Hạo này, hôm nay đểNgô Man Man đến, là muốn để Ngô Man Man nhìn xem giúp mình, rốt cuộc có thể nhờ vả Lê Quân Hạo được không.
Ngô Man Man chỉ đơn giả là vì có một mình không ai trò chuyện, nên mới kéo theo Lộ Miểu.
Để tránh bị Lê Quân Hạo phát hiện, Từ Gia Thiên còn đặt riêng một phòng bao, cô ấy với Lê Quân Hạo ở bên ngoài, để Ngô Man Man và Lộ Miểu ở trong.
Chỉ đưa mắt một cái Lộ Miểu đã nhận ra đại minh tinh tên Lê Quân Hạo này, không phải vì quảng cáo đầy rẫy, mà là vì anh ta có mặt trong phòng bao tối hôm đó.
Lúc đó Từ Gia Thiên uống say khướt, lảo đảo bị tên đàn ông khác ôm vào lòng, vậy mà anh ta ngồi đối diện đó chỉ nhìn đầy thờ
ơ.
Chỉ dựa vào điều đó, Lộ Miểu lập tức phủ nhận người đàn ông này, thế nên khi cơm nước xong xuôi, Từ Gia Thiên lén hỏi ý kiến của Ngô Man Man và thì Lộ Miểu nói thẳng với cô ấy, người đàn ông này không đáng tin cậy.
Bởi vì chuyện Lộ Miểu làm mất vai diễn của Từ Gia Thiên, nên khi thấy cô cũng muốn phủ nhận cơ hội duy nhất mình nắm bắt được, thì không mấy vui vẻ lắm, lẩm bẩm nhìn cô một cái: Em cũng đâu hỏi ý của chị...
Lời này khiến bầu không khí trở nên khó xử.
Ngô Man Man cười hòa giả, Lộ Miểu đứng một bên không để ý đến Từ Gia Thiên.
Từ Gia Thiên nhìn bộ dạng của Lộ Miểu, cũng biết mình nói sai, rồi lại nhận lỗi với cô, nói hộ người đàn ông kia: Lê Quân Hạo là đàn ông tốt, chị xem mấy tờ báo kia đi, đều lên ngay mặt bìa, con người anh ấy cũng rất ôn hòa, sẽ không đối đãi tệ với em đâu.
Hơn nữa em với anh ấy còn là bạn học, anh ấy là đàn anh của em, em hiểu rõ mà.
Lộ Miểu không lên tiếng, không phát biểu ý kiến cũng không bình luận, nếu cô biết Ngô Man Man hẹn cô vì chuyện Từ Gia Thiên, còn lâu cô mới đến.
Chỗ cô ở không có xe bus lúc sáu giờ tối, bây giờ đã hơn chín giờ, cô không về được, mà cũng không thể lại tá túc chỗ Kiều Trạch được.
Cuối cùng Lộ Miểu không thể không gọi điện cho Diêu Linh Linh, tính sang ở nhờ chỗ cô ấy.
Diêu Linh Linh đã thông qua kì sát hạch, trở thành cảnh sát chính thức, đã kết thúc đợt tập huấn, bây giờ đang thuê nhà ở bên ngoài.
Tin tức Lộ Miểu quay về đội vẫn được Tiếu Trạm giấu chưa thông báo, không ai biết Lộ Miểu đã về lại đội, chỉ biết cô bị loại ngay trong lần sát hạch đầu tiên, ngay đến Diêu Linh Linh cũng không rõ chuyện, trông thấy Lộ Miểu bây giờ có vẻ chán nản, bèn không nhịn được cảm thấy đáng tiếc thay cô.
Có nhiều chuyện Lộ Miểu không cách nào nói rõ được, để mặc cô ấy thỏa sức mắng nhiếc phó cục trưởng Lưu và đội trưởng Tiếu không có tình người, thấy laptop đang đặt trên bàn, bèn thuận tiện cầm lấy.
Laptop là Diêu Linh Linh ghi chép lại lúc họp, bên trên đầy chữ cái, riêng sáu chữ tình báo đặc biệt số bảy được khoanh tròn lại, tầm mắt của Lộ Miểu cũng dừng trên đó.
Vừa lúc Diêu Linh Linh trông thấy, bèn nói một cách tiếc nuối: Hôm nay đang họp thì phó cục trưởng Lưu có nhắc đến một người, nghe nói là tình báo đặc biệt tinh anh của sở tỉnh, là một người rất lợi hại, điều tra hình sự chống khủng bố tháo bom truy bắt ma túy, gần như là toàn năng, đáng tiếc đã mất rồi.
Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn cô ấy: Mất thế nào?
Nghe nói là bất ngờ khi chấp hành nhiệm vụ. Diêu Linh Linh nói, Tớ cũng không rõ lắm, phó cục trưởng Lưu không nói rõ, ông ấy chỉ dùng anh ta làm ví dụ thôi, cái gì mà truyền kỳ của đội cảnh sát, chúng tớ phải học tập theo anh ta gì đó.
Lộ Miểu hơi mẫn cảm với hai chữ truyền kỳ: Lại thêm một truyền kỳ nữa à?
Diêu linh Linh ngạc nhiên nhìn cô: Còn ai nữa à?
Thì chính là... Lộ Miểu nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng không định nhắc đến Kiều Trạch, chỉ lắc đầu, Không nhớ ra. Tớ chỉ nhớ là đã có ai đó nhắc đến với mình rồi.
Diêu Linh Linh gật đầu, không hỏi thêm gì.
Lộ Miểu tò mò: Nếu tình báo này đã lợi hại đến vậy, sao lại gặp bất trắc như thế? Đối thủ đáng sợ lắm sao?
Diêu Linh Linh lắc đầu: Này cũng không rõ. Chỉ là nghe nói hồi đầu năm xảy ra chuyện, sau đó người mất.
Đầu năm? Lộ Miểu nhíu mày, Nam hay nữ?
Là nam. Diêu Linh Linh cũng không chắc lắm.