Gã ta mãi không quay về khiến hai tên trong phòng cảnh giác.
Ê Chuột? Trong phòng truyền đến âm thanh nghi ngờ.
Lộ Miểu báo lại tình hình cho Kiều Trạch.
Kiều Trạch gật đầu, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Rốt cuộc người trong phòng cũng không kiềm chế được, có tên đứng dậy đi ra, mới ra đến gần ngoài cửa thì bị Kiều Trạch dùng thủ pháp tương tự ban nãy áp chế, trói lấy ném sang một bên.
Người còn lại đã nhận thấy không đúng, bằng bằng bắn hai phát đạn lung tung, Kiều Trạch theo bản năng trở tay bảo vệ Lộ Miểu, lưng dán lên vách tường.
Từ Gia Thiên ở đầu mũi. Cô thấp giọng nhắc nhở, dựa vào tiếng động trong phòng mà đoán, Hẳn là lấy người chắn trước ngực, đang đi về phía cửa.
Ai ở bên ngoài? Người trong phòng lớn tiếng hỏi, tiếng bước chân cũng đến gần cửa, rồi lại không dám đi xa hơn, chỉ dùng một chân đá lên cửa.
Từ Gia Thiên ở trong phòng sợ đến mức kêu lên ư ư.
Kinh nghiệm thực chiến của Lộ Miểu vẫn còn thiếu sót, lại có Kiều Trạch giữ cô lại, vô ý thức ngẩng đầu nhìn anh, nghe theo lời anh.
Kiều Trạch đưa điện thoại cho cô: Nhìn xem cảnh sát đến chỗ nào rồi.
Vừa xuống xe là anh liền gửi tin nhắn Wechat đánh dấu vị trí cho phó cục trưởng Lưu, để ông ấy phái người đến địa điểm đã được chia sẻ.
Lộ Miểu vội vã nhìn xuống tay anh: Khoảng chừng 5 phút nữa.
Kiều Trạch gật đầu: Vậy chờ trước.
Bọn họ không gây động tĩnh, người trong phòng lại sốt ruột, bắn hai phát về phía cửa sổ.
Cánh tay Kiều Trạch chắn trước người Lộ Miểu, không cho cô cử động.
Cô không dám cử động, chỉ theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh.
Lưng anh dán lên tường, thân hình chín chắn thẳng tắp, vẻ mặt bình tĩnh, từ đầu đến chân đều khiến người ta yên lòng.
Cô nhìn mà nhất thời giật mình thất thần, bên tai mơ hồ có cảm giác khác thường, một luồng gió mạnh phả đến, cơ hồ là bản năng, cô đẩy Kiều Trạch lăn sang bên cạnh một vòng, tiếng đạn cũng vang lên, không phải bắn ra từ trong phòng, mà sượt qua từ sau lừng.
Từ Gia Thiên ở trong phòng nhìn thấy hai người, căng thẳng đến mức kêu lên ư ư.
Lộ Miểu mặc kệ cô ấy, đạn được bắn từ cửa lớn, ngay khi ngã vào khoảng trống trên mặt đất, cô thấy hai bóng người đi về phía này, tay cầm súng, từng viên đạn cứ thế bay ra.
Cô chỉ có thể kéo lấy Kiều Trạch chạy trốn.
Vì thiếu hụt tiếng động nên khiến Kiều Trạch không cảm giác được tiếng súng, nhưng huấn luyện cường độ cao đã bồi dưỡng được tính cảnh giác để cho anh phản ứng kịp nhanh, từ khi Lộ Miểu đẩy anh ngã xuống đất thì tay theo bản năng kéo lấy cô, che cô dưới người, không mảy may hiếu chiến, ôm cô lăn tại chỗ hai vòng, trốn vào góc tường bên cạnh.
Hai người kia cầm súng đang áp sát, trong phòng có người tiếp viện, cũng bắt Từ Gia Thiên đi ra.
Tình hình rối loạn này, tai Kiều Trạch gây nên bất tiện rất lớn.
Anh kéo Lộ Miểu lùi về sau mấy bước, lui đến bên cạnh hai kẻ bị anh trói lấy, ngồi xổm xuống, tay tìm kiếm trên hai kẻ kia, rất nhanh rút ra một cây súng.
Để ý phía sau. Kiều Trạch đứng lên, gạt chốt, người đứng tại góc tường, cánh tay duỗi thẳng đưa ra ngoài, nhắm vào đầu gối hai người đang đến gần kia mà bằng bằng hai phát.
Đồng bọn bị thương khiến tên đang ép Từ Gia Thiên luống cuống, súng chỉ vào đầu Từ Gia Thiên, điên cuồng hét lên: Cấm lộn xộn, nếu không tao sẽ xả súng.
Vừa túm lấy Từ Gia Thiên bước lùi về sau.
Kiều Trạch cầm súng ẩn trong góc tường giấu mặt, cảnh sát đã đến, ngay lúc này, anh trông thấy cảnh sát đang cẩn thận đến gần cửa.
Bọn bắt cóc chỉ chú ý đến anh, không để ý ở phía sau, đây chính là cơ hội cho cảnh sát đang tới gần.
Tay anh che trước người Lộ Miểu.
Cảnh sát đến rồi. Anh nói, Cô nhớ để ý xung quanh.
Lộ Miểu gật đầu, đang định đáp lại thì tiếng súng đột nhiên vang lên, cùng với tiếng rên của Từ Gia Thiên, và tiếng thét thảm thiết của tên bắt cóc.
Lộ Miểu đưa mắt nhìn, tên bắt cóc đã bị cảnh sát chế ngự từ đằng sau, Từ Gia Thiên cũng bị gã đầy ra một bên, ngã trên đất, cảnh sát đang mở trói cho cô ấy.
Cô ấy cũng trông thấy cô, trong mắt cũng chỉ có một mình cô, vốn đã sợ hãi sẵn, Lộ Miểu vừa đến gần, cô ấy liền ôm chặt lấy cô gào khóc, cả người nhũn ra không đứng dậy nổi.
Lộ Miểu lúng túng, cô chưa từng an ủi người khác bao giờ, chỉ cứng người để mặc cô ấy ôm mình.
Kiều Trạch đi đến, Từ Gia Thiên thút thít gọi anh anh Từ.
Kiều Trạch không đáp lại, anh cũng không nghe được gì, chỉ kể lại tình hình hiện trường với cảnh sát.
Mấy gã bắt cóc đều bị đưa đi, Từ Gia Thiên cũng được đưa đến bệnh viện.
Cô ấy rất sợ, chỉ kéo Lộ Miểu không chịu buông tay, Lộ Miểu bèn bị ép đến bệnh viện cùng.
Trên đường đi, cảnh sát đã báo tin cho người nhà cô ấy.
Không một lúc lâu sau khi Từ Gia Thiên đến bệnh viện, Từ Gia Diên và vợ chồng Từ Dương Trần Kỳ cũng chạy đến.
Giờ Thiên Thiên thế nào rồi? Trông thấy Lộ Miểu đứng ở cửa phòng cấp cứu,
Từ Gia Diên đi đến vội hỏi, người sốt ruột nhìn về phía cửa.
Em ấy không sao đâu.
Lời này của cô không trấn an được Trần Kỳ, xoay người gọi một cảnh sát lại hỏi chuyện, cũng nhận được kết quả là không bị thương gì.
Lúc này đây Từ Gia Diên mới thực sự thở hắt ra, mắt nhìn Kiều Trạch đứng bên cạnh Lộ Miểu, hơi gật đầu, coi như chào hỏi.
Kiều Trạch cũng chỉ gật đầu lễ phép lại anh.
Từ Gia Thiên nhanh chóng được đẩy ra, ngoại trừ hoảng sợ quá mức và trầy da, thì cô ấy không có vấn đề gì, nhưng dẫu gì cũng là lo lắng sợ hãi cả đêm, tinh thần sớm đã đến điểm giới hạn, vừa trông thấy người nhà, cảm xúc suy sụp, ôm lấy Kiều Trạch khóc đến mức không kiềm chế nổi.
Lộ Miểu thấy cô ấy đã không sao, liền xoay người chào tạm biệt Từ Gia Diên.
Từ Gia Thiên đang thút thít khóc thì chen lời vào nói: Là chị cứu con đấy.
Rồi nhìn Kiều Trạch một cái: Cả anh Kiều nữa.
Trần Kỳ ngạc nhiên quay đầu nhìn hai người.
Từ Gia Diên cũng nhíu mày: Em cứu Thiên Thiên?
Không phải thế... Lộ Miểu lảng tránh, Vô tình trông thấy, nên báo cảnh sát thôi.
Ấn đường Từ Gia Diên càng nhíu chặt hơn, Đã trễ thế này rồi, sao em lại ở bên đó?
Thì... Lộ Miểu do dự, rồi lén cầm lấy tay Kiều Trạch, Qua đó ngắm mặt trời lặn, lúc về thì đi qua chỗ ấy, trông thấy có ánh sáng khả nghi, liền qua xem thử.
Từ Gia Diên: Ngắm mặt trời lặn?
Lộ Miểu chỉ tay ra sau: Ở phía bên đập chứa nước đó.
Đi vào sâu nhà máy pháo hoa là đập chứa nước lớn nhất với ngọn núi cao nhất thành phố An, những đôi yêu nhau đắm say thường đến đó ngắm mặt trời lặn mặt trời mọc.
Tầm mắt Từ Gia Diên nhìn cô và Kiều Trạch tay trong tay, rồi nhìn cô một cái.
Lộ Miểu nắm tay Kiều Trạch rất chặt, nhưng vẫn lẳng lặng nghênh tiếp ánh mắt anh.
Anh dời mặt sang chỗ khác.
Đi đường nhớ chú ý.
Cám ơn.
Thấp giọng nói xong, Lộ Miểu kéo Kiều Trạch ra ngoài.
Đi vào thang máy, cô buông tay anh ra.
Xin lỗi. Cô cúi đầu nói xin lỗi.
Kiều Trạch nhìn cô bất động: Xin lỗi cái gì?
Đã lợi dụng anh.
Kiều Trạch không nói gì, nhìn cửa thang máy mở ra, đi ra ngoài trước.
Lộ Miểu đi theo sau anh, vừa lên xe liền dựa đầu vào cửa xe, không nói câu nào.
Kiều Trạch quay đầu nhìn cô.
Sắc mặt cô bình tĩnh, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc nào khác, giống như anh quen cô cho đến nay, mãi luôn ổn định, không một gợn sóng, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc dao động của cô.
Ở trước mắt anh cô rất ít để lộ cảm xúc, giống như ly nước đặt trên bàn, phẳng lặng không chút gợn sóng.
Có để ý, mới có dao động.
Kiều Trạch đánh vô lăng, khởi động xe.
Khi xe chạy ra khỏi bệnh viện thì cuối cùng Lộ Miểu cũng quay đầu nhìn anh: Chúng ta có cần đến cục cảnh sát trước xem sao không?
Không cần.
Lộ Miểu gật đầu, cũng không nhiều lời nữa.
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Cô đang nhìn ngoài cửa sổ, chỉ để lại cho anh một bên mặt im lặng có vẻ cô đơn.
Vì sao lại làm thế? Đột nhiên anh hỏi.
... Lộ Miểu ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, Cái gì cơ?
Vì sao phải lấy tôi làm lá chắn?
Lộ Miểu cảm thấy khó hiểu: Thế thì phải giải thích chuyện chúng ta cùng lúc xuất hiện ở đó thế nào?
Phía trước chuyển đèn đỏ, Kiều Trạch dừng xe lại, tay đè lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô: Chỉ vì công việc thôi ư?
Lộ Miểu gật đầu: Đúng thế.
Lúc này điện thoại vang lên, cô cúi đầu nhìn, bắt máy, là Từ Gia Diên gọi.
Anh hẹn cô ngày mai đi ăn cơm.
Nhưng cô không muốn đi, cô còn nhớ rõ hôm qua anh còn nói, hi vọng được lấy thân phận bạn trai chăm sóc cô.
Cô không biết nên đối mặt thế nào với Từ Gia Diên như thế.
Hai chữ bạn trai kia quá xa lạ với cô, lại còn từ trong miệng Từ Gia Diên thốt ra.