Đầu tháng tám, trong nhóm, Hồ Việt hẹn bọn họ ra ngoài chơi.
Nói là đi du lịch ở các thành phố ven biển, lúc này Bạch Chi Yến mới nói cho hai người kia anh đang ở nhà Tạ Dung.
Khiến cho khi Hồ Việt và Lâm Dã biết chuyện cũng có chút không nói nên lời.
Trong nhóm trầm mặc một lát, Hồ Việt gửi tin nhắn thoại, ấn mở giọng thì bên trong truyền đến giọng của Hồ Việt muốn cười nhưng không cười: “Cậu đến nhà em ấy làm gì vậy? Đừng nói là đi gặp phụ huynh nha.
”
Bạch Chi Yến trả lời: “Tránh nắng…, chỉ là cũng xem như ra mắt phụ huynh.
”
Lâm Dã gửi dấu chấm hỏi (???).
Bạch Chi Yến trả lời tiếp: “Chúng tôi ở bên nhau.
”
[Anh của Tiểu Bạch]:??? Nhanh như vậy?
[Anh hai của Tiểu Bạch]: À.
Bạch Chi Yến nhíu nhíu mày, gõ mấy chữ: Phản ứng của các cậu thế này là sao?
[Anh của Tiểu Bạch]: Đã có manh mối từ lâu, chỉ có cậu không biết mà thôi.
Bạch Chi Yến trầm mặc.
Sau đó anh thương lượng cùng Tạ Dung, hỏi bọn Hồ Việt có muốn đến Bắc Thành chơi không, đúng lúc nơi này là một thành phố ven biển.
Hai người kia nghe còn có chỗ ở, vui vẻ đồng ý.
Hôm sau hai người đã đến, mỗi người mang theo một cái vali.
Bạch Chi Yến ban đầu muốn tự mình đón bọn hắn, thế nhưng tối hôm trước náo loạn quá lợi hại nên ngồi lâu sẽ không thoải mái.
Mà Tạ Dung lại không muốn đi một mình nên đã gọi Lâm Cảnh đến làm nhân công, thù lao là phòng này có thể để cho cậu ta làm một bữa tiệc khi Tạ Dung không có ở nhà.
Tạ Dung gửi Wechat của Lâm Cảnh cho Hồ Việt, để bọn hắn tự liên lạc.
Từ trọng điểm của Lâm Cảnh cho Hồ Việt là: tóc dài, áo đầm vàng nhạt.
Vì vậy hai người ngầm thừa nhận Lâm Cảnh là một người con gái.
Kết quả lại là ầm ĩ một hồi.
Bạch Chi Yến cho rằng Lâm Cảnh cũng giống lần trước, đưa người đến rồi đi, rốt cuộc là không có.
Bạch Chi Yến đang dựa vào người Tạ Dung xem phim, Tạ Dung đang giúp anh xoa eo, cửa trước truyền đến tiếng mở cửa, Bạch Chi Yến nhìn sang.
Trông thấy hai gương mặt bị sốc di chuyển, còn có khuôn mặt của Lâm Cảnh lộ vẻ áy náy mở miệng: “Xin lỗi, tôi nghĩ hai người sẽ cảm thấy buồn chán trong phòng.
”
Bạch Chi Yến không nói gì, chẳng qua chống chân Tạ Dung bò dậy khỏi mặt đất.
Ngược lại Tạ Dung liếc Lâm Cảnh một cái, “Hôm nay không phải không có sắp xếp, sao lại mặc váy?”
Bạch Chi Yến nhận ra sắc mặt của Hồ Việt có một ít kì lạ, vì vậy thoáng đánh giá hai người.
Lâm Cảnh liếc nhìn Hồ Việt, “Đây không phải là gặp trai đẹp ư?”
Hồ Việt tựa như nhìn Lâm Cảnh xin tha: “Anh ơi, em thật sự là thẳng nam.
”
Lâm Cảnh nhún vai, cũng không nói gì thêm.
Năm người ra ngoài ăn một bữa, khi trở về Lâm Cảnh đề nghị tổ chức một bữa tiệc tại bờ biển và chơi với cậu ta vài ngày.
Bọn Hồ Việt chạy đến đây chính là vì chơi, vừa nghe nói như vậy liền đồng ý.
Lâm Cảnh phụ trách vấn đề tìm người và địa điểm, bọn Bạch Chi Yến mua xong đồ cần thiết rồi chờ chơi là được rồi.
Chuẩn bị vài ngày, năm người mở hai chiếc xe mang theo đồ ra bờ biển.
Lúc bọn họ đến, bãi cát bên cạnh đã có người bày trí, bọn họ dựng khung đồ nướng lên, phía sau lần lượt có người đến.
Bên trong có không ít người quen biết Tạ Dung, tới đây chào hỏi.
Trong đó có một cô gái đánh giá Bạch Chi Yến vài lần, có chút tiếc nuối nói: “Không nghĩ đến cậu thật sự thích con trai.
”
Ăn uống tiệc tùng không phải trọng điểm, ăn uống no say mọi người bắt đầu chơi trò chơi.
Ngồi vài vòng quanh bãi biển, mọi người đều chơi, chỉ có Lâm Cảnh ngồi từng vòng một lúc.
Bọn Bạch Chi Yến ngồi cùng chỗ với một số người bạn học trung học của Tạ Dung, tất cả đều có mối quan hệ tốt.
Bạch Chi Yến sợ lạnh, hỏi những người bạn trung học của Tạ Dung một số việc, những người bạn này càng nói càng sôi nổi hơn.
Ví dụ như Bạch Chi Yến hỏi hình tượng của Tạ Dung thời trung học là thế nào.
Mấy người trăm miệng một lời: “Trẻ trâu.
”
Sau đó đào ra không ít lịch sử đen của Tạ Dung.
Ví dụ như hằng ngày ngồi ở cửa sau la hét cùng cậu trai ngồi ở