Ám Tiên

Tiểu Chiêu


trước sau

Hắn đứng lên, nhẹ nhàng đi đến miệng giếng phía sau hậu viện múc nước để tẩy rửa đám bã nhờn dính trên người. Hiện tại da thịt của hắn không còn nhợt nhạt và gầy gò như trước nữa. Thay vào đó là một thân hình chắc chắn, hồng hào khác hẳn với lúc trước. Tẩy rửa xong xuôi, hắn dựa vào trí nhớ hắn đi đến phòng mình tìm quần áo để thay rồi quay trở lại phòng của Tiểu Chiêu. Nàng vẫn đang…….ngủ.Tuy hiện tại thực lực của hắn mới là luyện khí kỳ nhị đoạn, nhưng nên nhớ là đoạt xá cơ thể của Đinh Vô Hối không phải đơn thuần chỉ là linh hồn của Vô Thiên mà còn bao gồm cả nguyên anh của hắn. Chính bởi vì vậy nên thần thức của hắn vẫn là thần thức của nguyên anh trung kỳ. Cũng chính vì lý do đó cho nên lúc trước hắn đã phát hiện ra Tiểu Chiêu tỉnh dậy và rình mò hắn qua khe cửa. Có gì đó mờ ám a.Hắn nhẹ nhàng tới gần bên giường. Phải nói là con bé này khá là xinh. Nước da trắng hồng, gương mặt dễ thương hồn nhiên, nhất là vóc người khá là trổ mã so với tuổi mười ba, mười bốn của nàng. Thật là muốn phạm tội mà!Cơ mà sau khi sử dụng thần thông “Thiên Nhãn” đặc thù của bổn môn (Trước tác có nhắc đến bởi vì nguyên anh của main xuyên không đoạt xá cu cậu kia nên vẫn giữ nguyên các truyền thừa và kiến thức nhé! Chiêu này có thể tra xét cảnh giới, bản thể, dăm ba mấy cái chướng pháp nhãn, bla bla….) thì hắn phát hiện ra Tiểu Chiêu vậy mà có tu vi Trúc cơ sơ kỳ.“Ủa là sao ta? Theo ký ức của cu này thì con bé vốn là dân thường đâu có tu luyện gì đâu mà nhỉ? Xem ra cu cậu gọi là đi ở ẩn cũng không hẳn là ở ẩn đâu!” Vô Thiên đang miên man nghĩ trong đầu thì Tiểu Chiêu cũng từ từ mở mắt ra. Không kịp phòng bị hắn bị cô nàng ôm chầm lấy khóc lóc kêu gào kiểu “không có thiếu gia ta sống sao”, “Không có thiếu gia thì ta chết, chết, chết, chết”. Hắn cũng đành hùa theo an ủi, vuốt ve vỗ về nàng. Đùa được chiếm tiện nghi ngu gì mà không chiếm, cô ta

có ý đồ gì thì cũng kệ, dê gái mới là Thiên đạo.Hai diễn viên sau một hồi đắm chìm vào vai diễn tình tứ mới chịu buông nhau ra trong tiếc nuối trước câu “Cắt” quen thuộc của đạo diễn. À chả có đạo diễn nào ở đây đâu, do tác không có người yêu nên không muốn hai đứa nhân vật trong truyện của mình diễn cẩu lương cho mình xem đó.(Vô Thiên: Tôi thề với các ông tôi chưa bao giờ gặp thằng Tác nào khốn nạn như thằng này. - Tác đã like - Vô Thiên T.T)Chết hơi lạc đề chút rồi. Đại khái là hai đứa bỏ nhau ra, Tiêu Chiêu ngại ngùng đỏ mặt đứng dậy.“ Thiếu gia à để Tiểu Chiêu vào thành đi chợ mua đồ ăn về tẩm bổ cho thiếu gia.” Nói rồi nàng chạy đi ra khỏi trang viên luôn.Vô Thiên thở dài. Thế sự vô thường, không biết cô ta là người của Thọ Vương hay Thọ Phi. Nếu là Thọ Vương thì còn đỡ chứ là người của Thọ Phi thì toang rồi. Nàng là Trúc cơ sơ kỳ, tuy không biết thủ đoạn ra sao nhưng hắn tự tin là nàng không giết nổi gã nhưng khiến hắn chật vật thì có thể. Mà chưa kể không biết nàng có đồng bọn nữa hay không. Thôi an toàn là bạn, tai nạn là thù. m Dương Quyết của bổn môn ngoài thu quỷ bộc và hấp thu âm dương nhị khí thì hoàn toàn có thể chỉ hấp thu âm khí hoặc dương khí. Nói thế nào nhỉ! Từ khi nhập làm môn hạ của m Dương Môn hắn chỉ đặc biệt hứng thú với quỷ hồn mà thôi, cho nên hắn rất thích ra những nơi cực âm tu luyện vào ban đêm. Hơn thế nữa Dương khí lúc bình minh là mặc dù không phải là mạnh nhưng lại rất tinh thuần khi âm khí xung quanh luôn bị hắn hấp thu hết trong vòng một đêm. Vì lẽ đó nên hắn không mất đi cân bằng của m Dương nhị khí.Nghe nói Thất khu nghĩa địa âm khí dày đặc, lệ quỷ hoành hành. Nghĩ đến đây thôi Vô Thiên cười lạnh. Giờ ăn đến rồi.Cùng lúc đó trong Kinh đô Lạc Thủy, Tiểu Chiêu đang đứng trong một con hẻm mà nói chuyện với ai đó……


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện