Hắn đứng lên, nhẹ nhàng đi đến miệng giếng phía sau hậu viện múc nước để tẩy rửa đám bã nhờn dính trên người. Hiện tại da thịt của hắn không còn nhợt nhạt và gầy gò như trước nữa. Thay vào đó là một thân hình chắc chắn, hồng hào khác hẳn với lúc trước. Tẩy rửa xong xuôi, hắn dựa vào trí nhớ hắn đi đến phòng mình tìm quần áo để thay rồi quay trở lại phòng của Tiểu Chiêu. Nàng vẫn đang…….ngủ.Tuy hiện tại thực lực của hắn mới là luyện khí kỳ nhị đoạn, nhưng nên nhớ là đoạt xá cơ thể của Đinh Vô Hối không phải đơn thuần chỉ là linh hồn của Vô Thiên mà còn bao gồm cả nguyên anh của hắn. Chính bởi vì vậy nên thần thức của hắn vẫn là thần thức của nguyên anh trung kỳ. Cũng chính vì lý do đó cho nên lúc trước hắn đã phát hiện ra Tiểu Chiêu tỉnh dậy và rình mò hắn qua khe cửa. Có gì đó mờ ám a.Hắn nhẹ nhàng tới gần bên giường. Phải nói là con bé này khá là xinh. Nước da trắng hồng, gương mặt dễ thương hồn nhiên, nhất là vóc người khá là trổ mã so với tuổi mười ba, mười bốn của nàng. Thật là muốn phạm tội mà!Cơ mà sau khi sử dụng thần thông “Thiên Nhãn” đặc thù của bổn môn (Trước tác có nhắc đến bởi vì nguyên anh của main xuyên không đoạt xá cu cậu kia nên vẫn giữ nguyên các truyền thừa và kiến thức nhé! Chiêu này có thể tra xét cảnh giới, bản thể, dăm ba mấy cái chướng pháp nhãn, bla bla….) thì hắn phát hiện ra Tiểu Chiêu vậy mà có tu vi Trúc cơ sơ kỳ.“Ủa là sao ta? Theo ký ức của cu này thì con bé vốn là dân thường đâu có tu luyện gì đâu mà nhỉ? Xem ra cu cậu gọi là đi ở ẩn cũng không hẳn là ở ẩn đâu!” Vô Thiên đang miên man nghĩ trong đầu thì Tiểu Chiêu cũng từ từ mở mắt ra. Không kịp phòng bị hắn bị cô nàng ôm chầm lấy khóc lóc kêu gào kiểu “không có thiếu gia ta sống sao”, “Không có thiếu gia thì ta chết, chết, chết, chết”. Hắn cũng đành hùa theo an ủi, vuốt ve vỗ về nàng. Đùa được chiếm tiện nghi ngu gì mà không chiếm, cô ta