Thấy hắn khựng lại, Tống Thiên Nhan thở phào nhẹ nhỏm, Đông Phương Vũ đợt này ngươi lại cứu bổn đặc công, cảm ơn huynh đệ. Bước chân nhẹ nhàng lùi lại phía sau, nàng né xa hắn, thấy nàng động thân, Đông Phương Triệt mạnh tay kéo nàng lại gần " Ngươi né trẫm?"
Tống Thiên Nhan vộ xua tay " Không có, làm gì có chuyện đó"
Hắn khó chịu trong lòng, rõ ràng khi xưa trong mắt nàng chỉ có hắn, cho dù chuyện gì cũng đều vì hắn, bây giờ nàng hay cười, tính tình biến đổi, hình ảnh của hắn cũng không còn dấu vết, Ảnh thích nàng, Vũ lấy nàng vì phi, hơn thế còn có một Nguỵ Tử Mạc mập mờ không rõ, Tống Thiên Nhan nàng chọc nhiều hoa đào.
Đông Phương Triệt bóp chặt cằm nàng đến phát đau, lời nói ra lại làm Tống Thiên Nhan trợn ngược mắt "Ngươi có muốn thành phi tử của trẫm?"
Phi tử ? Nàng có điên sao ? Gả cho Đông Phương Vũ để không làm phi tử của hắn, thành con cờ chịu nhiều cực khổ để bảo hộ Khúc Diệp Nghi đăng cơ hậu, nàng mới không cần a. Đông Phương Triệt thấy nàng không trả lời mắt phượng nheo lại "Tống Thiên Nhan trẫm muốn ngươi thành phi tử của trẫm"
Hoảng sợ đẩy hắn ra, nàng trợn mắt "Hoàng thượng đã ban hôn Lục Vương Gia rồi, không thể rút lời a. Với không phải ta thành phi tử của ngươi đến lúc Khúc cô nương đăng ngôi hậu ngươi sẽ giải tán hậu cung sao, đến lúc đó ta phải làm sao a, đời nữ nhân hảo khổ cực"
Tống Thiên Nhan đắm chìm trong vai diễn của mình, Đông Phương Triệt kinh ngạc, sao nàng lại biết hắn sẽ giải tán hậu cung khi Nghi Nhi lên ngôi hậu ? Việc này trọng đại đến giờ hắn chưa nói cho một ai, tại sao nàng lại biết ? "Tại sao ngươi biết ta sẽ giải tán hậu cung?"
Toi rồi, nàng biết được do nàng là đọc giả, Đông Phương Triệt đến giờ vẫn chưa nói ai, đúng là cái miệng hại cái thân " Tại vì chủ thượng yêu Khúc cô nương như vậy, chắc chắn sẽ không để Khúc cô nương chịu thiệt thòi"
Bán tính bán nghi, giải tán hậu cung là chuyện lớn, hoàng đế tam cung lục viện, nếu chỉ độc sủng một người chắc chắn sẽ gây ra bất bình trong triều đình. Tại sao nàng có thể nói một cách bình thản như vậy.
Đối với Tống Thiên Nhan, một người có tư tưởng hiện đại, đương nhiên độc sủng là chuyện hết sức bình thường. Đông Phương Triệt trầm giọng nói "sao ngươi có thể nói..."
"Hoàng Quý Phi nương nương, Hoàng Thượng đang làm việc, ngươi không thể vào" Bên ngoài vang lên tiếng tranh chấp của Lục Du và một nữ nhân.
Đông Phương Triệt bỏ tay khỏi cằm nàng, lạnh lùng cất tiếng "Chuyện gì ầm ĩ ở ngoài?"
Lục Du bên ngoài bất đắc dĩ cung kính trả lời " Hoàng Thượng, Hoàng Quý Phi muốn vô gặp người"
Hắn lạnh nhạt liếc ngoài cửa, Bắc Tử Như lại muốn giở trò gì " Cho vào"
Bắc Tử Như đẩy cửa bước vào, bên cạnh nàng là nô tỳ thân cận Tiểu Thuý, xiêm y lấp lánh, cùng một thân trang sức đắc tiền. Nàng liếc sang Tống Thiên Nhan đứng kế bên nam tử tuyệt sắc, trong mắt hiện tia độc ác, cất giọng " Hoàng Thượng, ta muốn nói chuyện một chút với ngươi"
" Có chuyện gì ? Nàng là ám vệ của trẫm, không cần lui ra ngoài" Đông Phương Triệt là người thông minh đương nhiên hiểu ý câu nói của nàng, mấy hôm trước ám vệ có thông báo cho hắn có người đưa thư từ Bắc Đường đến cho Bắc Tử Như, hắn đoán nàng chắc chắn sẽ tìm đến, chưa gì đã đợi không kịp.
Bắc Tử Như vội vã nói "Hoàng thượng ta có một việc cần trao đổi"
Mấy hôm trước mẫu phi gửi thư nói rằng Bắc Vỹ Lăng đã về cung, hiện giờ quan lại trong triều hầu như theo phe hắn, muốn làm địa vị Bắc Vỹ Lăng lung lây càng ngày càng khó, chỉ có thể làm hắn mất đi người yêu quý nhất, Bắc Vỹ Lăng mất mẫu