Sáng tỉnh dậy, Tống Thiên Nhan nhìn xung quanh căn phòng trống rỗng, hình bóng nam tử ngân phát không tìm thấy. Chắc có lẽ đã rời đi từ sáng sớm. Nàng bước xuống giường, hai tỳ nữ thấy tiếng động bên trong liền nhanh nhẹn đi vào cung kính nói " Mã tiểu thư tỉnh rồi, thái tử có dặn ngài có thể đi dạo phố hôm nay"
"Thái Tử của các ngươi nay không có trong phủ?" Nàng ngước nhìn tò mò hỏi.
Thanh tú nữ tỳ tiếp tục nói " Thái tử từ sớm đã thượng triều"
Tống Thiên Nhan gật gù, ra là vậy. Làm thái tử, hoàng thượng thật quá mệt mỏi đi. Giống như đống văn kiện nàng thấy trên bàn của Đông Phương Triệt lúc trước. Làm Chiến Thần Vương Gia như Đông Phương Ảnh thì nguy hiểm quá, không bằng làm một an nhàn vương gia như Đông Phương Vũ vậy mới là hay.
Theo nữ tỳ thay bộ xiêm y tử sắc, nàng nhìn trong gương nữ tử xinh đẹp, cười thầm tuy gương mặt này không phải tuyệt sắc khuynh thành, nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân.
Ngồi trên bàn đầy thức ăn, nàng nhìn một vòng nói " Đồ ăn nhiều như vậy, ta ăn không hết, các ngươi ngồi xuống dùng bữa cùng đi"
Hai người nhìn nhau, cả kinh " Nô tỳ không dám"
"Đừng có nô tỳ không dám, không có thái tử đây, cứ tự nhiên a" Nói một lúc sợ các nàng lại không nghe, Tống Thiên Nhan thở dài tiếp tục. Thôi kệ vậy tập tục từ nhỏ không thể nói bỏ là bỏ được, cổ đại phân chia vai cấp đúng là ăn trong máu rồi.
"Các ngươi nói nay ta có thể ra ngoài ?" Nàng thật sự có thể đi dạo phố?
"Đúng vậy, Thái tử dặn dò Mã Tiểu Thư có thể đi dạo phố, Mã tướng quân cùng Tứ công chúa cũng đi cùng" Một nữ tỳ cười cung kính nói.
"Ngươi nói Tứ Công Chúa cùng Mã Tướng Quân cũng đi cùng?" Không phải là đi một mình sao, bây giờ lại có thêm bọn họ, hai đại hộ pháp tả hữu của Lăng Hoa Cung đi theo, còn đâu là tự do a.
Tỳ nữ tiếp tục trả lời " Đúng vậy, Tứ Công Chúa cùng Mã Tướng Quân cũng đi dạo phố cùng ngài"
Tống Thiên Nhan than trời, không phải chứ, đây là giám thị nàng chứ đi dạo phố như thế nào a. Bắc Vỹ Lăng đáng giận, không lẽ hôm qua hắn phát hiện được nam tử đeo mặt nạ là Đông Phương Triệt nên mới phái người theo dõi nàng chứ.
Dùng bữa xong theo sự hướng dẫn của hai tiểu mỹ nữ nàng đi ra đến ngoài cổng, bên ngoài đã đậu một cỗ xe ngựa cao quý, từ bên trong bước ra một nữ tử mỹ mạo, nàng cười đưa tay " Hoàng tẩu"
Hoàng tẩu ? Tống Thiên Nhan đen mặt, nàng thành hoàng tẩu từ lúc nào ? Nàng đã gả cho Bắc Vỹ Lăng à. "Công chúa có thể gọi ta là Thiên Nhan, hai tiếng Hoàng tẩu này ta không dám nhận"
Giành nó cho nữ nhân hôm trước ấy, tên gì nhỉ, à Phùng Như Ý.
Bắc Tử Mịch âm thầm đánh giá nàng, nữ nhân nào không ôm mộng thành Hoàng tẩu của nàng. Chỉ có nữ tử trước mặt là không ý gì màn đến. Chẳng bù cho Phùng Như Ý, luôn muốn vị trí Thái Tử Phi.
Từ sau xe ngựa đi ra một nam tử anh khí tuấn lãng, hắn trong một hắc bào đến bên cạnh Bắc Tử Mịch "Công chúa, tiểu thư mời lên xe"
Bắc Tử Mịch gật đầu kéo nàng lên xe ngựa, Tống Thiên Nhan nhìn nam tử, hắn là "nghĩa huynh" của nàng Mã Tử Anh. Nam tử ở đây thật sự ai cũng ưa nhìn a.
Trên xe Tống Thiên Nhan nhìn nàng, vị công chúa này nhiều tài lại chết sớm, hồng nhan bạc phận, quả thật có chút làm nàng tiếc nuối "Công chúa"
"Gọi ta