Lục trong tủ đồ lấy ra một lọ thuốc, Tống Thiên Nhan vừa xoa lên vết bầm vừa cằn nhằn "Ta nói Lục Vương Gia ngài suốt ngày chỉ biết độc hại người, hôm nay lại rãnh rỗi đi gây sự với Tứ Vương Gia"
Cảm nhận được thuốc mát lạnh được tay ấm áp của nàng lướt nhẹ trên mặt, Đông Phương Vũ bồi hồi, nghe nàng nói gương mặt tuấn tú đen lại " Bổn Vương còn là thần y, thiên hạ đệ nhất thần y, không phải chỉ chế độc"
Tống Thiên Nhan khinh bỉ đè nặng lên vết thương làm Đông Phương Vũ than nhẹ " Tống Thiên Nhan, ngươi cố ý"
" Xin lỗi Vương Gia, ta lỡ tay" Nàng khoái chí cười trong lòng, miệng nói xin lỗi, nhưng vẻ mặt như bán đứng tâm tình của nàng
Tâm địa độc ác mưu mô như hắn cũng làm thần y, không biết đã cứu sống được bao nhiêu người.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ, giọng nam trầm ấm vang lên " Thiên Nhan, hoàng thượng cho gọi ngươi"
Tâm trạng đang tốt đột nhiên trầm xuống, Đông Phương Triệt đột nhiên lại gọi nàng, không biết lại có chuyện gì, đứng dậy đưa lọ thuốc vào tay hắn " Ta phải đi trước, thuốc này cứ 2 buổi thì bôi vào vết thương, tốt lắm đấy"
Nói dứt câu nàng chạy như bay ra ngoài cửa, đùa chứ chọc giận hung thần kia nàng chưa kịp về hiện đại đã chôn xác nơi này. Đông Phương Vũ nhìn hướng nàng biến mất, lại nhìn vào lọ thuốc, nàng quên hắn là thần y sao? Chút thuốc trị vết thương còn để nàng đưa à,nghĩ vậy nhưng trong lòng không giấu được ấm áp. Không được nàng là Vương Phi tương lai của hắn, không thể để Hoàng Huynh cứ kêu qua kêu lại như ám vệ như vậy, hắn phải đi gặp Hoàng Huynh nói chuyện.
Chạy hộc mạng đến Hoàng Thanh Cung, Tống Thiên Nhan ổn định hơi thở bước vô, bên trong thư phòng, Đông Phương Triệt ngồi xét tấu chương, khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm nghị lâu lâu hơi nhăn lại, biết nàng đến cũng không ngước nhìn. Bối rối nàng bước đến cạnh bên hắn mở miệng "Chủ thượng gọi thuộc hạ"
Đông Phương Triệt lúc này cũng rời mắt khỏi đống tấu chương chất đầy trên bàn, kể ra làm hoàng đế cũng khó, thật vất vả a. Nếu chọn thì nàng chỉ thích làm một Tiêu Giao Vương giống Đông Phương Vũ, sung sướng không ai bằng. Hắn thấy nàng nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, khó hiểu trầm giọng " Tống Thiên Nhan, ánh mắt của ngươi nhìn trẫm là thế nào?"
" Thuộc hạ thấy hoàng thượng thật sự khó làm, lúc nào cũng nhìn tấu chương đến tối khuya, lại đau đầu này nọ" Nàng ăn ngay nói thật, lo luyên thuyên không để ý ánh mắt kinh ngạc của Đông Phương Triệt, trước giờ ai cũng mơ ước được lên ngôi vàng của hắn, chưa một ai lại nói như nàng, như thể đây là một địa vị rất cực khổ.
" Còn có, chủ thượng cũng không có nhiều phi tần, ngươi cũng không ở lại cung của nương nương nào cả, Khúc cô nương cũng có cùng ngươi nhưng hoàng thượng chỉ ôm ấp cũng không sủng hạnh, thật khó hiểu" Nàng nói ra băn khoăn trong lòng, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, kinh ngạc nhìn Đông Phương Triệt.
Bị nàng nhìn hắn không thoải mái, hằng giọng hỏi " Có ý gì ?"
Tống Thiên Nhan lấp bắp " Hoàng thượng, ngươi không sủng ái bọn họ không phải là sợ làm phụ thân đó chứ ?"
Cổ đại không có áo mưa bảo vệ, Đông Phương Triệt lại là hoàng thượng, xung quanh các nước như hổ rình mồi, trong triều lại có bè phái của Khúc Lương Phong cùng