Tống Thiên Nhan lạnh lùng nhìn Bắc Tử Như bị lôi xuống, nàng cũng không chút cảm xúc, trước giờ Lạc Thiên Nhan nàng cũng chưa bao giờ là người tốt. Kẻ hại nàng, không cần thiết khoan dung.
Đông Phương Ảnh dịu dàng nhìn nàng nói " Mệt mỏi đi ? Hồi ta Vương phủ nghỉ ngơi"
Chưa kịp để nàng trả lời, Đông Phương Triệt đã giành trước, trầm giọng uy phong nói " Trẫm sẽ khởi hành đi Tây Xuyên ngày mai, ngươi chuẩn bị đi"
Tống Thiên Nhan choáng váng, ngày mai liền khởi hành. Ai đuổi hắn chạy sao ? Làm gì nhanh như vậy. Đông Phương Ảnh cũng không vui lên tiếng, hắn sao không biết được đây là Hoàng Huynh cố ý "Nguỵ Tử Mạc đại hôn vào tháng sau, đi sớm như vậy e rằng không ổn. Huống hồ Hoàng Huynh làm vua một nước, không thể đi là đi"
Nguỵ Tử Mạc tiểu tử này nhắc đến hắn đã không vui, hắn sao có thể không biết đoạn tình cảm của hắn ta và nàng. Nếu không phải vì hắn đến cứu, chắc có lẽ bây giờ nàng đã trở về Tây Xuyên cùng hắn đi.
Đông Phương Triệt gợi lên khoé môi, lạnh lùng phản bác " Trẫm đã tuyên cáo Hoàng đệ ngươi sẽ thay trẫm quản lý triều đình, dù sao Tây Xuyên căng thẳng, trẫm là một việc tốt"
Đông Phương Ảnh cả kinh " Ngươi..."
Bên cạnh Tống Thiên Nhan thở dài, xét về mưu kế, Đông Phương Ảnh thua xa Đông Phương Triệt. Hắn a chỉ giỏi bày binh bố trận trên chiến trường.
Về phần Tử Mạc, vẫn là cái đau trong lòng nàng, dù sao cũng là cái thứ nhất thích nam tử. Nói không buồn khi hắn thành hôn là giả. Có điều, nàng cảm thấy quyết định bản thân là đúng đắn, hắn a hứng thú với nàng không phải chỉ kéo dài vài ngày ngắn ngủi thôi sao.
Đông Phương Triệt lạnh lùng xoay người "Tống Thiên Nhan còn muốn đứng đó"
Nàng trừng mắt, nhìn trong mắt Đông Phương Ảnh bốc hoả, Tống Thiên Nhan cười gượng nhón chân hôn lên má hắn, nói " Đừng lo, ta sẽ trở về"
Hắn bất ngờ, hai mắt dần hiện lên ý cười. Niềm nở gật đầu " Được"
Tống Thiên Nhan nhấc chân đi theo Đông Phương Triệt, ai bĩu thân phận nàng là ám vệ của hắn cơ chứ. Dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Đến giờ nàng lại phát hiện ra một mối tơ vò. Nàng là ám vệ của Đông Phương Triệt, lại là Vương Phi chưa vào cửa của Đông Phương Vũ, và có quan hệ với Đông Phương Ảnh. Rốt cuộc nên giải quyết thế nào đây. Còn có một Bắc Đường Thái Tử nàng nợ một lời hứa hẹn.
" Đang suy nghĩ gì?" Giọng nói trầm trầm của Đông Phương Triệt vang lên bên tai.
" A không có gì" Nàng lắc đầu.
Hắn xoay người, băng lãnh âm nhu dung mạo nhìn thẳng vào nàng, mang theo nhè nhẹ đau thương nói " Ngươi thật tâm thích Ảnh?"
Đột nhiên hắn lại hỏi như vậy, còn có tang thương không khí này có ý gì? "Không phải rõ ràng rồi sao ?"
" Hắn vốn không là ta" Đông Phương Triệt hơi hằn giọng nói.
Ý hắn là sao ? Nàng có chút không thông, hắn là ai ? " Ta không hiểu ý ngươi, chủ thượng"
" Tống Thiên Nhan, người đó. Đông Phương Triệt trong miệng ngươi, vô tâm vô phế, nhu nhược hại chết ngươi, hại chết chúng ta hài tử. Không phải ta, trẫm vốn chưa từng làm vậy" Đông Phương Triệt có chút không kiểm soát được nói.
Ra là về việc này, Tống Thiên Nhan thở dài " Đó là của thế giới song song. Hơn thế ta cũng không phải Tống Thiên Nhan. Việc đó sẽ không xảy ra"
" Chủ thượng ngươi biết Tống Thiên Nhan và ta khác nhau chỗ nào không ? Là nàng yêu ngươi, yêu đến sâu đậm, nhưng ta thì không.