Sau một loạt các chuyến đi của hai chị em, giờ đây trong nhà tôi, có vẻ như mọi người đã ngầm quyết định tôi là người phụ trách của thằng bé. Đưa tay sờ mẩu giấy có ghi địa chỉ của Mì Sợi vẫn nằm nguyên trong túi, tôi nghĩ thầm, "Phải rồi! Mình phải gặp thằng bé xem sao!"
Tôi đến đó vào một chiều thứ Bảy. Chẳng hiểu sao, tôi cứ hình dung mình sẽ phải đi qua những hàng rào sắt nhưng hoàn toàn không, đây không phải là một nhà tù. Trường nằm ngay tầng một của một tòa nhà hết sức bình thường. Sáng sủa, sạch sẽ, có cảm giác sinh hoạt khá thoải mái, lại còn cả những tấm áp-phích và đồ chơi có vẻ hợp với bọn trẻ, nơi đây không hề có vẻ gì tồi tàn hay u ám gì cả. Từ quầy lễ tân nhìn vào, tôi thấy phía trong rất nhiều trẻ con đi đi lại lại. Chúng trò chuyện huyên náo xem ra khá vui vẻ và theo như tôi quan sát thì không có đứa nào có vẻ kỳ quặc cho lắm. Nghe tôi hỏi "Tôi là chị của cháu. Xin hỏi có được phép đưa cháu ra ngoài không ạ?" cô lễ tân vui vẻ cười đáp "Dạ, được thôi! Nếu chị muốn cho cháu ăn tối ở đây thì hãy đưa cháu về trước bảy rưỡi." Ở đây xem ra cũng khá thoải mái. Tôi thở phào. Chắc ở đây cũng có những đứa trẻ gặp khó khăn vì không thể nghỉ ngơi được khi ở nhà. Nhưng so với chúng, tôi không hề nghĩ rằng em tôi đã làm nũng khi nó đòi đến đây. Tôi chẳng thể nào biết trong đầu nó đã xảy ra những gì vì nó không nói ra. Biết đâu, đêm đến, nó không thể ngủ được và bị rối loạn bởi những chuyện siêu nhiên như đã từng có trước đây. Vả lại, dù có kể với mẹ tôi, chắc chắn là bà sẽ chẳng thèm tin nó. Và nó hiểu rõ điều đó nên đã tự quyết định đến nơi này. Một người đàn ông trông khá thân thiện dẫn em tôi tới. "Cháu đi một lát nhé!" nó mỉm cười chào khi đi ngang qua quầy lễ tân về phía tôi.
- Chị Saku! Lâu quá không gặp chị!
- Mình đi ăn gì đó đi! Em có thèm ăn gì không?
- Bánh ngọt! Em chỉ muốn ăn bánh ngọt thôi!
- Ăn uống ở đây thế nào?
- Cũng khá ngon!
- Vậy à?
Chúng tôi nói khe khẽ vài câu rồi rời khỏi đó.
- Không khí bên ngoài thật tuyệt!
Ra khỏi tòa nhà, em tôi cười thật tươi trong ánh nắng nhạt. Phải thừa nhận là nó có vẻ điềm tĩnh hơn so với trước, giống như cảm giác yên ổn vì được bảo vệ.
- Có vui không? Mọi người đều tốt cả chứ?
- Vâng! Em có bạn mới nữa đấy! Có cả bạn bị chứng tự kỷ nhưng em không thấy đến mức không hiểu nhau. Ngoài ra, tất nhiên cũng có những bạn tự nhiên khóc lóc hoặc làm loạn lên, có bạn chỉ im lặng với thầy giáo, có bạn đang trò chuyện vui vẻ với các bạn khác nhưng thấy bố mẹ đến là im bặt.
- Nhiều bạn cũng gay đấy nhỉ!
- Vâng! Thường trước lúc đi ngủ, mọi người hay kể những rắc rối khi ở nhà mình.
- Họ nói em bị làm sao? Chẳng hạn trong giờ tư vấn tâm lý ấy!
- Họ bảo em bị mẫn cảm thái quá!
- Có vẻ đúng đấy nhỉ!
- Thôi thì em cứ nhấn mạnh rằng mình buồn vì chuyện bố mẹ bỏ nhau.
- Ừ! Có hiệu quả đấy!
- Sau đó, trong buổi gặp riêng phụ huynh, không biết mẹ có bị trách cứ gì không nữa?
- Cái đó cũng hiệu quả nữa! Cũng tốt chứ sao! Tôi động viên nó.
- Chẳng sao cả vì em cũng không ở đây lâu đâu!
- Vậy à?
- Em định thế! Nó nói.
Chúng tôi lên tàu điện, đi về phía ga gần nhà. Muốn kiếm một nơi hơi đông vui một chút quanh đây thì chỉ còn mỗi ga đó. "Tiện thể, có ghé qua nhà không?" nghe tôi hỏi, nó nói "không đâu!" Khá lắm, tôi thầm nhủ, vẫn còn là một đứa trẻ, không thể nói nó không nhớ mẹ được. Cảnh vật ngoài cửa sổ dịu nhẹ như nhìn qua một làn sương mỏng. Đây đó, những cánh hoa xuân đã bắt đầu rụng. Trưa thứ Bảy, toa tàu vắng khách chở đầy nắng, nhịp nhàng lắc lư.
- Nhưng không hiểu sao em thấy hợp với tất cả mọi người. Em cảm thấy mình hiểu mọi người nghĩ gì. Dù rằng so với các bạn ở trường bình thường, có bạn hơi kỳ quặc, mất cân bằng, có bạn sợ hãi vì không biết mình định nói tiếp theo... nhưng em vẫn có thấy thích họ, theo một cách nào đó.
- Tại em có phần trưởng thành sớm hơn các bạn cùng tuổi, có lẽ cũng thông minh nữa nên chính vì thế suy nghĩ nhiều chuyện hơn và chỉ cần nhìn em cũng đã cảm nhận thấy điều đó. Các bạn khác em ở chỗ luôn cảm nhận được những điều mà những đứa trẻ bình thường chưa cần phải nghĩ đến, nên hợp với em cũng không có gì là lạ.
Tôi cứ thử phân tích thế xem sao nhưng đem so với những gì thằng bé này cảm nhận bằng cả con người nó, chắc chắn sẽ rất thiếu sức thuyết phục. Em tôi khẽ gật đầu.
- Ở trường bình thường nhất định cũng phải có bạn hợp với em. Chỉ có điều lúc này em chưa thể tìm được vì cảm thấy không đủ khỏe để làm việc đó thôi.
"Không cần gắng sức quá đâu em!" tôi định nói vậy rồi lại thôi. Biết nói gì với một đứa trẻ đang cố hết sức để rèn giũa chính mình? Tôi không thể nói gì cả.
Chúng tôi đến một quán quen, và tôi đãng trí quên khuấy chuyện của Mì Sợi cho đến khi ngồi xuống chiếc bàn rộng ấy. em tôi gọi những bốn chiếc bánh ngọt khiến tôi ngạc nhiên và