Sân thượng đông dần. Những người tan sở lần lượt ngồi kín những bàn vây quanh đó. Một vài nhóm chốc chốc lại cười phá lên. Gió mạnh đến mức tưởng như muốn thổi bay đống vỏ đậu trên mặt bàn. Duy chỉ có bầu trời trên cao là cứ đủng đỉnh đổi màu, và cái sắc xanh vẫn trong ngăn ngắt đến vô cùng. Đang ngồi lặng ngắm khung cảnh đó với người đàn ông trước mặt, bỗng nhiên tôi có một cảm giác rất lạ, giống như tôi đang ở nước ngoài và cảm thấy rất cô độc. Ngày trước, có lần tôi trông thấy một con mèo bị bỏ rơi và phải cố làm ra vẻ không nhìn thấy nó vì biết mình không thể mang về được, để rồi suốt đêm đó, tiếng kêu thảm thiết của nó lúc nào cũng văng vẳng bên tai tôi. Rồi có lần, một bạn cùng lớp chuyển trường và ngày hôm sau, một đứa tôi không hề quen biết ngồi ngay vào chỗ đó. Hay như khi chia tay với bạn trai, dù không khóc nhưng chiều đó, trên đường về nhà, mọi thứ như tối sầm cả lại. Vẫn biết nếu gọi điện là lại được gặp nhau và lòng mình vẫn muốn thế, nhưng lại biết làm thế cũng chẳng có ích gì, và con đường trước mặt như bị đêm nuốt chửng... chẳng hiểu sao tôi nhớ lại toàn những chuyện như thế. Thôi, mình phải đến chỗ Ryuchiro thôi, tôi thầm nghĩ, đến căn phòng chẳng có đồ đạc gì nhưng luôn ấm cúng, đến nơi có anh, lúc nào cũng chờ đợi tôi trong căn phòng luôn ngập tràn ánh sáng.
- Tiện đây tôi muốn hỏi thêm. Tôi nói. Rõ ràng chuyện đi hay ở là quyết định của bản thân mỗi người. Vậy thì tại sao em trai tôi lại sợ anh đến vậy?
- Tôi nghĩ đó là do thằng bé quá nhạy cảm và hiểu tôi quá rõ! Anh ta đáp với vẻ buồn bã.
Đó là một vẻ buồn đến não lòng, tưởng như sắp tan chảy ra được. Lúc đó, tôi biết được rằng em trai tôi đã quá đau khổ. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao nó lại muốn trốn chạy khỏi con người này đến vậy. Đó là vì tất cả những gì thuộc về con người này đều làm cho nó cảm thấy quá đau đớn, đến nỗi không còn biết phải làm gì.
- Kaname đã hiểu lầm, cho rằng tôi đang lôi kéo em trai cô. Trong khi tôi hoàn toàn không có ý đó mà chỉ cảm thấy mình có thể hiểu được tâm trạng của thằng bé, muốn giúp đỡ nó, trở thành bạn của nó. Một phần cũng là vì hồi nhỏ tôi đã phải trải qua tình cảnh giống như nó nên chỉ muốn giúp nó vượt qua mọi chuyện.
- Anh cảm thấy thế nào? Tôi đột ngột hỏi.
Anh ta ngẩn ra nhìn tôi.
- Chẳng qua chính tôi cũng chưa hiểu rõ em tôi phải trải qua những gì nên mới hỏi vậy thôi!
- Cảm giác của người khác là thứ ta không thể nào hiểu nổi, dù có hiểu nhau đến mấy, dù có sống cùng nhau, dù có chung huyết thống đi chăng nữa!
Anh ta bật cười, một nụ cười lịch thiệp như một bông hoa nhỏ vừa hé nở.
- Hồi nhỏ, tôi sống ở Mỹ. Cạnh nhà có một bác là chuyên gia thôi miên. Tôi vẫn thường sang đó chơi. Thế rồi chẳng biết tôi học được từ lúc nào, hay vì một lẽ nào khác, trước khi tôi đến tuổi dậy thì đã có bao nhiêu chuyện xảy đến với tôi. Hễ tôi cứ nghĩ thật nhiều về một điều gì đó đối với một ai đó là y như rằng sẽ có tác động nhất định. Vấn đề là ở đó. Thời kỳ đen tối nhất của tôi là khi tôi lên học cấp ba ở New York. Từ nhỏ tôi vốn ít nói, không thích nổi bật trước đám đông, nhưng hình như khả năng lôi kéo tình cảm người khác trong tôi quá mạnh. Đến khi tôi nhận ra điều đó thì quanh tôi đã có tới năm người tự tử, một số người bị rối loạn trí óc, rất nhiều người khác tỏ ra sùng kính tôi như một đức tin tôn giáo và muốn được đi theo tôi. Tất cả những điều đó khiến tôi bối rối không biết phải làm thế nào. Đó quả thực là một giai đoạn khó khăn vì tôi đang ở tuổi mới lớn, chưa biết chế ngự nặng lực của mình cũng như cảm xúc và suy nghĩ nội tâm.
- Thật thế sao?
- Vâng, đó là sự thật! Tất cả những chuyện đó đã xảy ra với tôi. Sau những chuyện đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí kể cả chuyện tự sát nữa. Nhưng rồi cuối cùng, tôi quyết định thử đến trung tâm ở California. Ở đó có khá nhiều người cũng đang khổ sở với những chuyện giống như của tôi, và họ gọi những năng lực kỳ lạ như ma quỷ đó của chúng tôi là tài năng. Cũng ở đó, lần đầu tiên tôi biết được rằng việc tình cờ làm quen với thôi miên từ nhỏ cũng như chuyện mẹ tôi tái hôn nhiều lần và mang tôi đi khắp nơi trong nước Mỹ đã để lại những tổn thương tâm lý nhất định và càng làm cho khả năng đặc biệt của tôi mạnh thêm. Hơn thế nữa, tôi được biết, nếu tập luyện, tôi có thể sử dụng khả năng này vào việc điều trị các loại bệnh cả về thể xác lẫn tinh thần ọi người. Nhờ đó, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
- Khi đó anh bao nhiêu tuổi?
- Có lẽ khoảng mười bảy!
- Cụ thể anh đã làm gì và mọi người bị làm sao? Anh thôi miên họ ư?
- Không! Hoàn toàn không phải vậy! Tệ nhất là tôi không hề định làm gì cả, nhưng vẫn xảy ra chuyện gì đó. Tôi không thể điều khiển được. Đã nhiều lần, tôi không thể đến được với người con gái tôi yêu, thậm chí còn gây tổn thương cho họ. Hễ cứ nghĩ nhiều đến ai đó, tôi sẽ xuất hiện trong giấc mơ của người đó hết ngày này sang ngày khác và tác động mạnh vào ý thức của họ! Mesmer nói với bộ mặt rất nghiêm trang.
Tôi cảm thấy bán tín, bán nghi. Chẳng hạn, liệu có ai yêu mà vẫn ở trong trạng thái tinh thần "bình thường" không nhỉ? Việc một người lập dị như người đàn ông này muốn nghĩ rằng mình có thể tác động lên suy nghĩ của người khác cũng là chuyện thường gặp thôi mà. Nhưng nếu đúng vậy thì chuyện của em trai tôi phải hiểu thế nào? Một người dễ bị ám thị và nhạy cảm như nó lại cảm nhận thấy rõ ràng một điều gì đó từ con người này như thế thì phải chăng, những gì anh ta nói là sự thật? Cái đó chẳng phải giống như tình yêu, có đối tác thì hai con người mới có thể bổ sung được cho nhau và tạo ra một trạng thái đặc biệt đó sao? Những người nói ra điều này có lẽ đều có một điểm chung là sự ngộ nhận thái quá ở họ? Lẽ ra họ có thể sống hạnh phúc hơn kia mà!
- Tôi không biết nói thế nào, song giá như tất cả những chuyện xảy ra quả thực chỉ là giấc mơ thôi thì tốt biết mấy! Anh ta lẩm bẩm như thể đang nói với chính mình.
Tôi bỗng cảm thấy muốn khóc. Từ giọng nói của anh ta, tôi biết rằng anh ta đang thực sự nghĩ như vậy. Và tôi hiểu, kể lại cho tôi nghe tường tận thế này tức là tự đáy lòng, anh ta đang cảm thấy rất khổ tâm và muốn quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra.
- Xin lỗi anh... Thế với Mì... với Kaname thì sao? Anh có thể yêu cô ấy một cách bình thường không? Tôi hỏi.
Trong tất cả những điều tôi đang muốn hỏi, có lẽ đó là câu hỏi ít khiếm nhã hơn cả.
- Có! Cô ấy tuy trẻ như vậy nhưng mạnh mẽ vô cùng. Tôi chưa từng gặp ai như thế trước đây. Anh ta nói với vẻ nhớ nhung.
- Chỉ có cô ấy là không sợ tôi và không chịu tác động của tôi. Dù cho tôi có mong nhớ, có nghĩ về cô ấy đến mức nào đi nữa, cô ấy cũng không hề gì. Cũng chính vì thế mà lần đầu tiên tôi biết yêu và hạnh phúc thực sự. Tôi hiểu được hết các xúc cảm của mình. Được yêu một ai đó mà không hề sợ hãi quả là một điều tuyệt diệu và mang lại dũng khí cho ta biết bao!
- Vậy ư?
Mì Sợi chưa bao giờ tỏ ra hối tiếc chuyện chia tay với bạn trai. Đó là một con người kỳ lạ và luôn ở trong một trạng thái không đổi, với đôi mắt như không có quá khứ, cũng không trông đợi gì ở tương lai, cứ như thể cô ấy đã sống quá lâu, đủ để ngộ ra một lẽ gì đó.
- Hiện giờ cô ấy đang sống như một nữ sinh đại học bình thường đấy!
- Đó chính là mong muốn của cô ấy. Nếu còn ở bên tôi, thế nào cô ấy cũng phải