Cộng đồng mạng vẫn đang tranh luận không ngớt ở trên video livestream của Thẩm Ngôn, mà trong khi bọn họ đang lời qua tiếng lại ‘múa phím’ thì đúng lúc này, Thẩm Ngôn đã thành công mang theo con thỏ béo ú nọ quay lại.
Khung hình trong ống kính lập tức thay đổi. Thẩm Ngôn giơ thoáng con thỏ ra cho mọi người thấy, sau đó lại lắc lư máy quay trên vai, tùy tiện thu hình ảnh trời mây cây cỏ cho khán giả nhìn.
Một tay mang theo con thỏ, một tay vác máy quay phim, Thẩm Ngôn vui vẻ đi về phía lều trại dã ngoại.
Con thỏ này dễ bắt hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, có lẽ là do nó quá mập, dẫn đến phản ứng chậm chạp, hắn vừa bay nhào qua một cái là lập tức đè dính nó.
Đương nhiên, trong này cũng phải kể đến tố chất thân thể khá tốt của hắn. Đổi lại là người bình thường, coi như con thỏ phản ứng chậm một chút thì đoán chừng cũng rất khó tóm được.
Tính đến hiện tại thì Thẩm Ngôn đã chăm chỉ Luyện Khí được hơn một tháng, mặc dù không cách nào cải biến hoàn toàn thể chất của hắn, biến hắn trở thành Superman lên trời xuống đất được, nhưng chỗ tốt của việc Luyện Khí vẫn tương đối rõ ràng.
Vô luận là tinh lực, khí lực, thể lực, sức chịu đựng, tốc độ, tốc độ phản ứng... đều tăng lên trên diện rộng. Tuy rằng hắn vẫn chỉ là một người bình thường chứ không phải siêu nhân, nhưng rõ ràng tố chất thân thể của hắn đã là sự tồn tại cao cấp nhất trong loài người.
...
Vừa thấy Thẩm Ngôn xuất hiện ở khu vực cắm trại, anh chàng camera-man kia liền sốt ruột chạy tới, tiếp nhận máy quay phim trong tay Thẩm Ngôn, tiếp tục công việc dang dở lúc sáng của mình.
Tống Đan Đan lúc này vừa vặn từ trong lều vải đi ra, nhìn thấy con thỏ trong tay Thẩm Ngôn thì ngạc nhiên hỏi: "Béo thế, ở đâu ra em có con thỏ lớn vậy?"
Thẩm Ngôn cười cười, trả lời: "Ban nãy em ra ngoài đi tản bộ, tiện tay bắt được."
"Em cũng thật là trâu, thỏ xám mà cũng bắt được à? Lợi hại!"
Tống Đan Đan mỉm cười, giơ ngón tay cái về phía hắn, thật lòng khen ngợi. Đợi Tống Đan Đan đi lên xe thương vụ lấy đồ rửa mặt, Thẩm Ngôn mới quay lưng trở về lều của mình, không ngờ trùng hợp chạm phải Tống Tổ Nhi đang lò dò đi ra. Hiển nhiên nàng mới vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt nhỏ vẫn đang nhăn nhó vì nắng nhíu vào mắt, bất quá vừa trông thấy Thẩm Ngôn và con thỏ mập mạp trong tay hắn, ngay lập tức cô nàng liền lấy lại tinh thần.
"Thẩm Ngôn ca Thẩm Ngôn ca, đưa nó cho em xem với, con thỏ này béo quá."
Thẩm Ngôn nghe vậy bèn giơ con thỏ xám đó lên cho Tống Tổ Nhi xem.
Tống Tổ Nhi thích thú ngắm nhìn con thỏ béo nọ, loài động vật này tốt xấu như thế nào không bàn tới, nhưng đúng là dựa trên tướng mạo thì thực sự khó mà làm cho người ta chán ghét được. Bộ lông vừa dày vừa xù, mặt mũi nom cũng không hung dữ, tóm lại là nhìn rất manh.
"Thẩm Ngôn ca, anh bắt được nó ở đâu vậy?"
Thẩm Ngôn chỉ tay về một hướng: "Ngay lùm cây phía trước kia thôi."
"Anh dùng tay không bắt nó ấy hả?"
"Ừm!"
"Oa, thật lợi hại." Tống Tổ Nhi cảm thán một câu, sau đó vui vẻ nói tiếp: "Thẩm
Ngôn ca, anh đưa nó cho em ôm một lát đi."
Thẩm Ngôn lắc đầu, "Nó bẩn lắm, em ôm nó làm gì."
"Bẩn sao? Em thấy nó đâu bẩn, nhìn đáng yêu lắm mà."
"Em cảm thấy thú hoang như nó sẽ chú ý đến việc vệ sinh thân thể à? Không chừng trên thân đều là bọ chét ký sinh trùng, không biết bao lâu rồi nó không tự giác lội nước cho sạch, vả lại giống loài này đi ị chắc chắn sẽ không chùi đít đâu."
Tống Tổ Nhi nghe thế liền nhíu mày, bất đắc dĩ nói với Thẩm Ngôn: "Thẩm Ngôn ca, anh có cần miêu tả rõ hiện thực tàn khốc như thế hay không, anh mà cứ nói chuyện thẳng thắn vậy thì sẽ không tìm được bạn gái mất."
Thẩm Ngôn phì cười, đang định trả lời cô nàng thì đột nhiên ánh mắt chạm phải một nơi không nên nhìn thấy.
Tống Tổ Nhi lúc này vẫn còn mặc đồ ngủ, là một cái váy hai dây bằng lụa màu trắng sữa. Bởi vì nàng đang ngồi xổm dưới đất ngắm con thỏ nên cổ áo hoàn toàn rũ xuống, những gì cần che đều lộ rõ ra.
Ở cái góc độ này của Thẩm Ngôn, có thể nói là nhìn không sót một cái gì.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn sững người lại. Thật không nghĩ tới mấy đứa nhỏ mới 17 tuổi như cô nàng mà đã phát triển lớn tới vậy rồi, hiện tại quả nhiên là thiếu niên phát dục cực kỳ tốt.
"Thẩm Ngôn ca, anh làm sao thế?" Tống Tổ Nhi tương đối nhạy cảm, rất nhanh liền nhận ra Thẩm Ngôn đang mất tự nhiên.
“Không có gì, nó nặng quá nên anh khom lưng hơi mỏi thôi!”
Thẩm Ngôn nhẹ nhàng thốt lên một câu sau đó xoay người đứng dậy.
Tống Tổ Nhi khựng lại một chút mới kịp phản ứng, cô nàng vội đưa tay lên chỉnh lại cổ áo, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hồng rực một mảng.
Bất quá sự ngượng ngùng rất nhanh liền tan đi, nghĩ đến thái độ vừa rồi của Thẩm Ngôn, đột nhiên cảm giác có chút buồn cười.
“Thẩm Ngôn ca, anh thấy thế nào?”
Tống Tổ Nhi to gan thử hướng về phía Thẩm Ngôn hô lớn một câu, không ai biết trong lồng ngực của nàng trái tim đang nhảy loạn “thình thịch thình thịch” dữ dội cỡ nào. Sự to gan vừa rồi dường như chỉ trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi. Tống Tổ Nhi vội lui về lều vải của mình, gương mặt trắng noãn yêu kiều vùi sâu vào chăn, nàng đá đá chân, khuôn mặt đỏ bừng như ráng lửa.
- --
Chương sau: Em Không Tin Tay Nghề Của Chị
- --
Tiểu cô nương bây giờ thiệt là bạo dạn:))) Xung quanh các huynh đệ tỉ muội có hay gặp tiểu cô nương nào em – chưa – 18 mà cũng thoải mái vậy không =)))