Lôi Gia Âm cùng Thẩm Ngôn hạ tốc độ chậm lại, ra khỏi trạm thu phí xong, hai người liền dừng xe ở ven đường bên ngoài trạm, xe của tổ tiết mục đương nhiên cũng dừng theo, cách một đoạn xếp thành hàng dài sau lưng hai chiếc xe thương vụ của các nghệ sĩ.
Xe mới vừa dừng lại không bao lâu, giọt mưa lớn như hạt đậu liền rớt xuống, đánh tán loạn vào trên cửa sổ xe, tiếng động lộp bộp lớn tựa như mưa đá.
Lượng mưa tại thảo nguyên phương bắc vốn không nhiều, một năm sẽ có một trận mưa tuyết, nhưng mưa lớn giống hôm nay thì quanh năm suốt tháng cũng ít gặp.
Liếc xuống mương nước ven đường có thể thấy được từng dòng từng dòng nước đỏ chảy xiết qua, gần giống như lũ lụt, chỉ có điều là quy mô nhỏ hơn mà thôi.
“Nhìn thật dọa người, có khi nào nước ngập qua bánh xe khiến chúng ta kẹt cứng luôn ở đây không?”
Cổ Lệ Na Trát vươn người nhìn qua cửa kính xe bên chỗ ghế lái, thân thể ngọt ngào thơm tho dựa sát bên người Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn lắc đầu: “Sẽ không đâu, loại mưa rào mùa hạ này tới nhanh mà tan cũng nhanh, đoán chừng sẽ sớm tạnh mưa thôi.”
“Thế à?” Cổ Lệ Na Trát không trở lại chỗ ngồi của mình, nàng tựa cằm lên trên bờ vai Thẩm Ngôn, ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giống như mương nước kia có cái gì đặc biệt thu hút ánh mắt của nàng vậy.
“Thẩm Ngôn anh xem, đó có phải là ếch xanh không?”
“Không phải, đó là con cóc.”
“Bảo sao người ta hay nói ‘cóc mà đòi ăn thịt thiên nga’, thật đúng là nhìn nó xấu xí ghê!”
Tâm tình Cổ Lệ Na Trát tựa hồ không bị giông tố ảnh hưởng, ngược lại còn thấy rất hào hứng. Nàng cứ thế dựa cả người sang chỗ Thẩm Ngôn, vui vẻ chỉ vào cửa sổ xe hỏi lung tung, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng cười êm tai.
Nhưng bầu không khí ở ghế sau thì hoàn toàn ngược lại, rất an tĩnh.
Lưu Sư Sư cũng nhìn thấy mương nước, chỉ là nàng không thấy chút hứng thú gì với cảnh đó. Chỉ là một cơn mưa lớn dẫn tới ngập nước mà thôi, nếu so ra thì quy mô thậm chí còn kém hơn cảnh bờ sông nước chảy cuồn cuộn từ chung cư của nàng ở Bắc Kinh nhìn xuống.
Còn cóc nhảy thì có gì hiếm lạ đâu. Bây giờ là mùa hè, tối muộn ra ngoài thì có thể dễ dàng bắt gặp chúng nó khắp nơi ở vùng thảo nguyên này.
Chẳng lẽ mấy thứ đó mà Na Trát chưa từng thấy qua sao?
Lưu Sư Sư khẽ lắc đầu, không thể nào hiểu nổi cô bạn mình.
Mà so với Lưu Sư Sư đang buồn bực ngán ngẩm ngồi đợi trời tạnh mưa, thì cảm xúc của Đông Lỵ Á bên cạnh rõ ràng tệ hơn rất nhiều. Nàng ấy cúi đầu, hai tay xoắn chặt cùng một chỗ, không biết là đang suy nghĩ cái gì mà ánh mắt thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn Cổ Lệ Na Trát và Thẩm Ngôn ở đằng trước, mỗi lần nhìn như vậy, sự thất lạc trong mắt cô nàng càng thêm rõ.
Đúng như Thẩm Ngôn nói, mưa rào mùa hạ tới nhanh mà đi cũng nhanh, chưa đầy hai mươi phút, hạt mưa đã nhỏ dần rồi ngừng hẳn. Ánh mặt trời lại lóe sáng lên, nhanh chóng làm khô đi những giọt nước vương trên mặt kính ô tô. Nếu không phải trên mặt đất ngẫu nhiên vẫn thấy được nước đọng, thì mọi người đã cho rằng cơn bão táp vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Đoàn « Hoa Dạng Thiếu Niên » lại lần nữa lên đường. Cả hai xe đều không hẹn mà gặp cùng kéo cửa kính xuống, đón làn gió trong trẻo và bầu không khí tươi mát sau cơn mưa, tiếp tục cùng nhau đi theo lộ trình đã định sẵn.
...
Thượng Hải.
Đài truyền hình Thượng Hải, phòng hóa trang số 013.
Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi vắt chéo chân trên một chiếc ghế sô pha mềm. Cô nàng mặc quần jean bó sát người, lộ ra cặp đùi đẹp thon gọn, dưới chân mang một đôi boot cao gót bằng da màu nâu.
Hiện tại nàng đang cúi đầu nhìn điện thoại, chỉ cần ai đi ngang liền dễ dàng phát hiện ra, trên màn hình đang chiếu chính là chương trình phát trực tiếp của Thẩm Ngôn.
Nàng xem rất chăm chú, bất giác biểu tình cũng bị cuốn theo mạch video, khi thì lộ ra nụ cười mỉm, khi thì nhíu mày, lúc lại chu môi, tóm lại là biểu cảm rất phong phú, nhưng bất kể biểu cảm như thế nào thì đều xinh đẹp vô cùng.
Phòng hóa trang rất an tĩnh, nhà tạo mẫu đứng sau lưng Địch Lệ Nhiệt Ba, dùng máy duỗi kẹp tóc cho nàng. Trợ lý Mạnh Bình Bình thì ngồi ở bên cạnh, trong tay vẫn còn cầm chai nước nhưng gương mặt thì gật lên gật xuống, hẳn là đã chìm vào giấc mộng từ bao giờ.
Ngoài ba người
bọn họ ra thì trong phòng vẫn còn có một người khác, đó là một người cậu trai khá trẻ tuổi, mới chỉ hơn hai mươi. Cậu ta tên là Đỗ Hồng.
Giờ phút này Đỗ Hồng đang ngồi một bên ghế sô pha khác, thỉnh thoảng ánh mắt cậu ấy lại lén nhìn về phía Địch Lệ Nhiệt Ba, nhãn thần vô cùng phức tạp.
Đỗ Hồng là sinh viên vừa tốt nghiệp năm ngoái, bây giờ đang giữ chức ở chuyên mục « Tinh Chi Siêu Dược » tại đài Truyền hình Thượng Hải.
« Tinh Chi Siêu Dược » là một chương trình thuộc dạng talk-show, danh tiếng hiện tại rất tốt, có thể xem là một trong những tiết mục ăn khách nhất của đài Truyền hình Thượng Hải.
Đỗ Hồng vốn không phải xuất thân từ chuyên ngành truyền thông, cậu ta học đại học luật dân sự, có thể vào đây làm hoàn toàn là do trời xui đất khiến.
Thế nhưng Đỗ Hồng cũng thật lòng yêu thích công việc này, mặc dù cậu ta thường xuyên bận đến tối mắt tối mũi, tuy nhiên đãi ngộ rất cao, hơn nữa còn có thể thường xuyên nhìn thấy và trò chuyện cùng các đại minh tinh.
Còn nhớ hồi một năm trước, thời điểm lúc mới vừa vào đây làm, cậu ta còn rất kích động mỗi khi nhìn thấy một vị minh tinh nào đó lướt qua, nhưng dần dần gặp nhiều riết cũng thành quen.
Cho đến hôm nay, Đỗ Hồng nhận được tin tức nói Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ đến tham gia tiết mục « Tinh Chi Siêu Dược » của bọn họ để tuyên truyền cho bộ phim mới « Lạc Nhạn Tường Phi » và ca khúc mới toanh mà nàng vừa phát hành: « Tinh Nguyệt Thần Thoại ».
Tin tức này khiến Đỗ Hồng kích động kinh khủng, giống hệt như lần đầu tham gia công tác và nhìn thấy minh tinh vậy. Không, nói chính xác là còn kích động hơn cả khi đó.
Bởi vì trong lòng cậu ta luôn mơ tưởng có được một cô bạn gái như Địch Lệ Nhiệt Ba.
Không biết bao nhiêu đêm, cậu ta đã thầm tưởng tượng Địch Lệ Nhiệt Ba nằm bên cạnh mình, cùng mình đùa giỡn, cùng mình tâm sự, cùng mình nũng nịu kể chuyện.
Thậm chí cả lúc trong mộng cũng không ít lần cậu ta đều mơ thấy hình ảnh tươi tắn, rạng rỡ của Địch Lệ Nhiệt Ba.
Mặc dù Đỗ Hồng biết rõ không có khả năng nào mình với tới được đại mỹ nữ này, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được âm thầm dõi theo mỗi hoạt động của cô nàng. Cậu ta xem mọi bộ phim mà Nhiệt Ba từng đóng, chưa từng bỏ sót show tống nghệ nào mà cô nàng tham gia, lưu trữ vô số ảnh chụp họa báo và ảnh phóng viên tác nghiệp ngày thường của nàng.
Trước đó nghe được tin Địch Lệ Nhiệt Ba kết hôn, cả người Đỗ Hồng như hỏng mất, cậu ta gần như sụp đổ hoàn toàn, nguyên ngày hôm ấy chỉ biết điên cuồng lên mạng mắng Thẩm Ngôn, còn lục tìm thông tin khắp nơi để xem gã đàn ông may mắn đó là kẻ chết tiệt nào. Còn may mà sau đấy công ty chủ quản của Địch Lệ Nhiệt Ba đã đưa ra thông cáo báo chí, bảo rằng đấy chẳng qua là chút hiểu lầm. Nhờ vậy Đỗ Hồng mới lấy lại được tinh thần, cố gắng vực dậy bản thân, đếm từng ngày chờ tới một năm sau để Nhiệt Ba sẽ ly hôn cùng gã đàn ông họ Thẩm kia.
Hôm nay rốt cuộc Đỗ Hồng cũng gặp được mỹ nhân mà mình hằng mơ ước bấy lâu, không chỉ như vậy, còn có một chuyện khiến cậu ta hưng phấn hơn rất nhiều, ấy chính là tổ tiết mục đã phân công cho cậu ta làm trợ lý của Nhiệt Ba cả một ngày.
Lúc vừa nghe ekip phân công công việc, thiếu chút nữa Đỗ Hồng đã nhảy dựng lên ở trong phòng làm việc.
Từ một khắc đó trở đi, trong lòng cậu ta làm cách gì cũng không thể ngăn mình tưởng tượng về những sự việc sẽ phát sinh giữa cậu ta với Địch Lệ Nhiệt Ba sau đấy.