Đạo diễn mỉm cười nhìn các thành viên, đợi đến khi không khí ồn ào lắng xuống mới đổi lấy một cái thẻ khác, đoạn nói: "Đan Đan, hỏi cô vấn đề thứ hai nhé, cô cảm thấy ba thành viên nam trong đoàn mình, ai là người đẹp trai nhất?"
Tống Đan Đan nghe xong câu hỏi lập tức liền phì cười.
Nhạc Vân Bằng nheo mắt, một bộ dáng đầy oán khí, nói: "Đạo diễn, anh có thể tiết lộ cho em biết danh tính cộng đồng mạng nào đi hỏi vấn đề thiếu muối như vậy được không, em cảm thấy đây là đang cố ý nhằm vào em mà, vả lại nhan sắc có thể đại biểu hết thảy sao, tâm hồn em tốt lắm đó anh!"
Thẩm Ngôn vỗ vỗ bả vai Nhạc Vân Bằng, ngay lúc mọi người đang cho rằng hắn muốn an ủi anh ta thì Thẩm Ngôn lại thản nhiên gật đầu đáp: "Thật sự có thể đó Tiểu Nhạc Nhạc!”
"Ha ha ha ha ha ha!"
Các thành viên trong phòng và các nhân viên công tác đều phá ra cười thành tiếng.
Nhạc Vân Bằng cũng nhịn không được toét miệng cười, nhưng rất nhanh anh ta bèn hắng giọng, lấy lại dáng vẻ nghiêm nghị. Nhạc Vâng Bằng đứng lên, kéo theo Lôi Gia Âm: "Em cự tuyệt tham gia phân đoạn đánh giá nhan sắc này, em muốn rời khỏi phòng. Lôi tử, mau đi theo tôi, câu hỏi đó cũng là nhằm vào cậu đấy. Nhất định phải ở chỗ này tự rước lấy nhục sao?"
Lôi Gia Âm sờ sờ gương mặt mình, nhỏ giọng đáp: "Tôi cảm thấy dáng dấp của mình vẫn còn phong độ lắm, không thể tính là tiểu thịt tươi nữa, nhưng đem ra so sánh nhan sắc với cậu thì thừa sức."
Nhạc Vân Bằng lay lay bả vai anh ta: "Mau mau tỉnh táo lại đi, cậu so với tôi làm gì, cậu tự soi gương rồi đi so với Thẩm Ngôn kia kìa."
Lôi Gia Âm quay sang nhìn Thẩm Ngôn, sau đó khoa trương nói: "Tiểu Nhạc Nhạc, chúng ta mau đi thôi, hỏi mấy thứ này chẳng có ý nghĩa gì cả, tố chất của cộng đồng mạng bây giờ thấp như vậy à?"
Mọi người nghe thế lại cười to, tất nhiên hai người bọn họ chỉ đang đùa giỡn, rất nhanh liền ngồi xuống trở lại.
Tống Đan Đan cân nhắc từ ngữ, cuối cùng quyết định không phân nặng nhẹ bên nào: "Nếu chỉ nhìn bề ngoài mà nhận xét thì khẳng định là Thẩm Ngôn đẹp trai nhất, đặt ở niên đại nào cũng đều là mỹ nam tử danh chính ngôn thuận. Nhưng tôi cảm thấy đẹp trai là một chuẩn mực bao gồm rất nhiều thứ, ví dụ như khí chất, phẩm đức… chẳng hạn. Những thứ này rất trọng yếu, mà nói như vậy thì rõ ràng Tiểu Nhạc Nhạc và Tiểu Lôi Tử cũng đều phi thường đẹp trai, có đúng không?”
Mọi người vội vàng hùa theo lời Tống Đan Đan, dù sao ở đây cũng chỉ có ba thành viên nam, ai đẹp hơn ai, ai xấu hơn ai mà chẳng được. Đạo diễn không bắt bẻ câu trả lời nước đôi của Tống Đan Đan, dù sao tính cách của cô ấy ông vốn cũng hiểu rõ. Đạo diễn lại tiếp tục lật một tấm thẻ khác, lần này là đặt câu hỏi cho Nhạc Vân Bằng.
Hai vấn đề mà tổ sản xuất lựa ra cho anh ta rất thông thường. Câu thứ nhất là hỏi xem đối với các thành viên khác, Nhạc Vân Bằng có ấn tượng như thế nào khi cùng sinh hoạt chung trong mấy ngày qua? Câu thứ hai là muốn nghe ý kiến của anh ấy về chuyến du lịch lần này.
Sau đó người tiếp theo được phỏng vấn là Tống Tổ Nhi, vấn đề đầu tiên cũng từa tựa như thế, chủ yếu hỏi về cảm nhận của cô khi ở chung với hàng loạt tiền bối hơn mình cả tuổi nghề lẫn tuổi đời như vậy. Nhưng vấn đề thứ hai thì lại không dễ dàng như câu trước nữa, nếu không muốn nói là hệt như đạo diễn vừa thả một trái bom vào trong phòng.
"Nếu như Thẩm
Ngôn chưa kết hôn, em có chủ động theo đuổi cậu ta không?"
Tống Tổ Nhi quay đầu sang ngắm nhìn Thẩm Ngôn, bàn tay còn đặt lên cằm ra vẻ đang suy nghĩ nghiêm túc dữ lắm, sau đó mới vui vẻ nhìn thẳng vào ống kính, nói: "Kết hôn thì có sao? Ảnh kết hôn rồi em cũng dám chủ động theo đuổi nữa là. Nhạc ca, Lôi ca, hai anh cứ đợi đi, sớm muộn cũng có ngày hai anh phải gọi em là sư mẫu thôi!"
"Quào! Ha ha ha ha..."
Tiếng huýt sáo nổi lên, mọi người hào hứng vỗ tay, ra chiều ‘hóng náo nhiệt nhất định không thể thiếu mặt tôi’.
Thẩm Ngôn thân nằm không cũng trúng đạn, hắn không bình luận gì, chỉ khẽ cười cười lắc đầu.
Mà mấy cô nàng Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát thì tuy ngoài mặt vẫn vui vẻ cười hùa theo, nhưng rất rõ ràng, chỉ cần là người tinh ý một chút thì đều dễ dàng nhận ra nụ cười của bọn họ chẳng tự nhiên chút nào.
"Dữ dội đó, chúc em sớm ngày thành công nhé. Kế tiếp là câu hỏi dành cho Nha Nha." Đạo diễn đạt được mục đích liền dừng, không tiếp tục nhiều lời về vấn đề này nữa.
Tổ tiết mục quả thật là đang cố ý muốn dẫn dắt mâu thuẫn giữa bốn tiểu mỹ nữ ấy. Gì chứ drama chính là công thức kéo rating tốt nhất, nhưng đạo diễn và bên ekip cũng là kẻ hiểu chuyện, muốn mọi thứ diễn ra vừa phải thôi, không nên nháo cho mâu thuẫn bùng phát quá lớn, tránh cho bọn họ thật sự xé nhau đến nỗi làm hỏng cả show tống nghệ thì quả là hại nhiều hơn lợi.
Dù sao, chương trình truyền hình thực tế dạng này và các show giải trí khác vốn tính chất không giống nhau. Ở những show tống nghệ có kịch bản, mâu thuẫn giữa các thành viên hoàn toàn có thể là diễn, phát triển drama lên tới trình độ nào thì bên ekip vẫn có thể khống chế, nhưng tình huống của bốn cô gái bên đây thì thực sự là mâu thuẫn tình cảm, không có một phân giả tạo hay dàn dựng gì cả.
"Nếu như Thẩm Ngôn và Sư Sư cùng rớt xuống sông, em sẽ cứu ai trước?"
Đông Lỵ Á nghe vậy liền dở khóc dở cười ngửa đầu nhìn trời, những thành viên trong đội thì tỏ ra cực kỳ hí hửng trước ‘nỗi bất hạnh’ của người khác.
Nhạc Vân Bằng trêu chọc Đông Lỵ Á: "Nha Nha, em suy nghĩ làm gì, cứ trả lời đại đi, trả lời như thế nào thì cũng ‘mất mạng’ thôi mà."
Đông Lỵ Á chần chờ hồi lâu mới đáp: "Em sẽ cứu Sư Sư, em cảm giác Thẩm Ngôn chắc chắn biết bơi. Chồng ơi, anh biết bơi đúng không?”
"Không biết!" Thẩm Ngôn nghiêm túc lắc đầu, hắn thật sự không biết bơi, hai đời đều không biết, hơn nữa cũng chưa từng học kỹ năng này.
"Ha ha ha ha!" Mọi người nghe thế liền cười vang.
Đông Lỵ Á lấy tay nâng trán, cười đau khổ: "Làm sao lại đặt cho em câu hỏi quỷ quái như vậy chứ, em cảm giác đây là khán giả đang cố ý hại em mà."
Đạo diễn không làm khó nàng, nhanh chóng hỏi qua câu tiếp theo: "Vấn đề thứ hai, hơi nhạy cảm một chút, em cảm thấy trên cơ thể Thẩm Ngôn nhà em, đâu là nơi hấp dẫn em nhất?"
- --
Chương sau: Tôi Biết Ngay Anh Không Phải Là Người Tốt Lành Gì.