Thẩm Ngôn lắc đầu, thành thật đáp: "Không rõ, bởi vì tạm thời tôi còn chưa gặp phải tình huống như vậy."
"Vậy đặt tình huống đi, nếu như cậu gặp phải thì sẽ làm sao?"
"Không có nếu như, căn bản là tôi sẽ không để cho tình huống đó xảy ra."
"..."
Đạo diễn hoàn toàn câm nín rồi.
Tống Đan Đan ba~ ba~ vỗ tay, sau đó đồng tình an ủi ông chú đạo diễn đang lúng túng tới nỗi đổ cả mồ hôi hột: "Thông cảm, thông cảm, Thẩm lão sư của chúng tôi nói chuyện thẳng thắn vậy đó."
Đạo diễn xấu hổ cười cười, sau đó bèn đứng dậy, nói với mọi người: "Hôm nay chỉ tới đây thôi, cám ơn các thành viên đã phối hợp, chúc mọi người buổi tối tốt lành, tối nay nghỉ ngơi sớm nhé, hi vọng ngày mai các bạn sẽ có chuyến đi chơi thật vui vẻ."
Đạo diễn mang theo trợ lý và các nhân viên công tác khác rời đi trước. Mấy người Tống Đan Đan, Lôi Gia Âm ở lại bên này hàn huyên một hồi, mãi tới khi thấy thời gian không còn sớm nữa mới đứng dậy tạm biệt rồi quay về phòng.
Thẩm Ngôn tiễn bọn họ ra cửa. Ban đêm ở Hải Lạp Nhĩ, nhiệt độ đã xuống khá thấp, càng về khuya lại càng lạnh hơn. Lúc nói chuyện thậm chí còn có thể nhìn thấy khói phả ra, độ chênh lệch nhiệt độ giữa đêm và ngày quá lớn, thật sự khiến người ta khó lòng mà thích nghi ngay được.
Quả nhiên không tới nơi này thì không biết được rằng Hoa Hạ còn có địa phương sở hữu khí hậu và thời tiết khắc nghiệt như thế.
Mấy người Tống Đan Đan lúc tối mặc áo choàng ngủ còn đỡ, Tống Tổ Nhi thì ban nãy chỉ mặc phong phanh một cái áo thun mềm và một chiếc quần short, bây giờ cô nàng vừa ra khỏi phòng ngủ có máy sưởi của Thẩm Ngôn thì lập tức lạnh cóng tới rùng cả mình, vội vàng chạy vọt về phòng của mình.
Thẩm Ngôn đứng ngẩn ra trước phòng, âm thầm cảm nhận tình trạng cơ thể. Từ lúc tiếp thu kỹ năng Luyện Khí, nếu nói hắn nóng lạnh bất xâm thì hơi có chút khoa trương, nhưng trình độ thích nghi với nóng lạnh hiện tại của hắn tuyệt đối không phải là việc mà người bình thường có thể so sánh được.
Hắn không lập tức trở về phòng, mà ngược lại ra bên ngoài lượn quanh một vòng để hít thở bầu không khí trong lành ban đêm.
Nơi đây cũng giống với chỗ tối qua bọn họ cắm trại ngủ lại, trên trời dày đặc ánh sao sáng. Phóng mắt ra xa vẫn có thể thấy được không ít nhà lều được dựng trên đồi thảo nguyên, thỉnh thoảng Thẩm Ngôn còn có thể nghe được âm thanh mời rượu rất sảng khoái của mấy người đàn ông, đoán chừng bọn họ cũng là du khách tới Hải Lạp Nhĩ, đang tụ lại uống rượu đêm khuya cho ấm người.
Thẩm Ngôn đi dạo một lúc thì quay trở về phòng mình.
Lưu Sư Sư lúc này đang thu dọn chăn mền, Cổ Lệ Na Trát thì ngồi hẳn lên cái vali trong góc phòng, chăm chú tẩy lớp make up ban ngày đi. Đông Lỵ Á thì cầm miếng vải đen đứng trước máy quay phim, liên miên nói cái gì đó, xem bộ dáng của cô nàng hẳn là đang giống đêm hôm trước, nói lời tạm biệt với khán giả xem livestream rồi sẽ che ống kính lại.
"... Thời gian đã không còn sớm nữa, cả nhà cũng nên nghỉ ngơi thôi. Phải cân đối thời gian làm việc và nghỉ ngơi thì cơ thể mới khỏe mạnh được. Đừng bao giờ ỉ i mình còn trẻ nên có thể tùy ý phung phí sức khỏe nhé, nếu như các bạn cứ thường xuyên thức đêm, sức khỏe và đặc biệt là làn da của bạn sẽ sớm lão hóa đó. Nhất là các bạn nữ, da dẻ mà xấu đi thì phải làm sao đây hả? Thế nên nhất định phải nghe lời Nha Nha, ngủ sớm nhé, ngày mai sẽ gặp lại các bạn, cả nhà ngủ ngon nào, bye bye!"
Đông Lỵ Á vẫy vẫy bàn tay nhỏ xíu về phía ống kính.
Miếng vải đen trong tay nàng còn chưa kịp bịt kín ống kính; nhưng đống bình luận ở trên video livestream thì đã thừa sức che kín màn ảnh. (1)
"Không muốn đâu, hôm nay tui còn chưa xem đủ Thẩm lão sư trang bức mà, trình độ trang bức của tui quá kém cỏi, ra đường sẽ bị người ta vỗ mặt không ngẩng đầu lên được mất, tui muốn đi theo ảnh học tập a a a a a.”
"Uy, 315 phải không, em muốn báo cáo đài truyền hình Tương Nam lừa gạt người xem, đã nói rõ sẽ phát sóng trực tiếp 24 giờ liên tục, kết quả thời gian livestream còn chưa tới 2/3 ngày nữa.”
"Vẫn chưa tới mười giờ mà đã muốn tắt máy rồi? Buông tha cho thằng con nhà ta đi mấy tiểu yêu tinh kia, các ngươi phải biết tiết chế chứ, bộ tính hành chết thằng nhỏ mới hài lòng à?"
"Thẩm lão sư đừng sợ, nếu như một mình cậu không đối phó được với ba tiểu yêu quái đó thì cứ gọi điện thoại cho tôi, đường xa cỡ nào tôi cũng sẽ đến."
"Ta không muốn đi ngủ, ta muốn nghe « Quỷ thổi đèn », nghịch tử, ngươi cút ra đây cho ta."
"« Quỷ thổi đèn » « Quỷ thổi đèn » « Quỷ thổi đèn » « Quỷ thổi đèn » « Quỷ thổi đèn »..."
“Thẩm Ngôn, anh có thể phát hành bản audio trọn bộ « Quỷ thổi đèn » được không, em muốn mua về bỏ vào máy, sau này vừa lái xe vừa nghe.”
"Thẩm lão sư thật sự là có độc, mới sáng sớm thì làm mỹ thực hại tui thèm gần chết, buổi chiều thì kể chuyện hay ơi là hay, chỉ có điều kể nửa chừng rồi ngưng còn khiến người ta khó chịu hơn cả không kể T____T Bây giờ anh ngắt ngang thì đêm nay tui ngủ kiểu gì hả hả hả? Thẩm lão sư, tiết tháo của anh vứt đi đâu rồi?"
“Lầu trên giữ ý đi, quên bài học lúc ban ngày của Tống cô nương rồi sao, ai không biết còn tưởng chồng tui làm gì cô nữa chứ =.=”
“Ngừng, ai là chồng cô gái? Rõ ràng đó là phu quân của tôi! Bớt nhận vơ đi.”
"Má nó! Hỏi ngu một chút, « Quỷ thổi đèn » là truyện do Thẩm Ngôn sáng tác hả mọi người? Tôi tìm trên mạng hơn nửa ngày rồi mà căn bản không có quyển tiểu thuyết nào có nội dung giống như truyện cậu ta kể."
"Ta không muốn đi ngủ, nghịch tử, mau cút ra đây kể chuyện tiếp đi."
“Cầu tiếp tục kể chuyện!”
“Cầu tiếp tục kể chuyện +1”
“Cầu tiếp tục kể chuyện +2”
“Cầu tiếp tục kể chuyện +3”
"..."
“Cầu tiếp tục kể chuyện +số pi”
"..."
Đông Lỵ Á cẩn thận che chắn ống kính xong liền vui vẻ vỗ tay mấy tiếng, tâm
trạng kìm nén ban ngày trong thoáng chốc đã được thả lỏng hẳn.
Tuy đã ghi hình được mấy ngày, thế nhưng việc ống kính cứ một mực đi theo nàng suốt khiến Đông Lỵ Á tự biết mình không thể làm chuyện gì quá phận được. Thời thời khắc khắc nàng đều phải dặn lòng giữ gìn hình tượng của mình trước khán giả đang xem video.
Không chỉ riêng Nha Nha, mà các thành viên còn lại trong đoàn cũng đều kìm nén hệt như thế.
Kẻ duy nhất ngoại lệ e rằng chỉ có Thẩm Ngôn, hắn thật sự không xem trọng thứ gọi là hình tượng, đối với hắn mà nói, có hay không có ống kính thì hắn vẫn sẽ cư xử thoải mái, tự nhiên như ngày thường. Không việc gì Thẩm Ngôn phải gồng mình lên diễn cho ai xem cả.
Bởi vì hắn chưa từng cho rằng mình là minh tinh, là người của công chúng. Cho nên hắn không cảm thấy mình phải xây dựng hình ảnh dịu dàng, hòa đồng, thân thiện hay gì gì đó chỉ vì khán giả thích xem như thế.
Cái gọi là vô dục tắc cương (2) chính là cái đạo lý này.
Ví dụ như bạn thích một người, chắc chắn mỗi lần có cơ hội gặp mặt họ, bạn sẽ đặc biệt để ý đến hình tượng, ngoại hình, trang phục… của mình trước mặt người kia, thậm chí đến cả lời ăn tiếng nói, hành động cử chỉ của bạn đôi khi cũng sẽ thay đổi nếu như thấy đối phương xuất hiện.
Nhưng nếu như bạn là người không hề có crush, vậy thì hotboy hay hotgirl nào đấy xuất hiện trước mặt bạn, bạn cũng chẳng buồn quan tâm tới họ, lại càng không phải mất công mất sức vì người ta mà luýnh quýnh thay đổi bản thân mình. Trong mắt bạn khi đó, đối phương chỉ là mây bay thoáng qua mà thôi, chẳng khiến bạn phải bận lòng gì.
Ví dụ trên có lẽ không thỏa đáng, nhưng đại ý của đạo lý này chính là như vậy.
"Chồng à!"
Đông Lỵ Á tiu nghỉu đi đến bên cạnh Thẩm Ngôn, chân nhỏ kiễng lên, cánh tay trắng nõn ôm vòng qua cổ hắn từ đằng sau, bộ phận mềm mại vô ý ép sát vào lưng hắn.
"Bụng tôi lại đau rồi!" Đông Lỵ Á ủy khuất, nhỏ giọng nói.
Thẩm Ngôn quay đầu lại, chỉ nheo mắt nhìn Đông Lỵ Á chứ không đáp lời.
Đông Lỵ Á trông thấy ánh mắt nghiêm nghị của hắn liền giật thót, vội vã giải thích: "Thật mà, không có lừa anh đâu, bụng tôi lại đau thật rồi."
Thẩm Ngôn vẫn không nói chuyện, chỉ là nhẹ nhàng kẹp ngón trỏ và ngón giữa lên trên cổ tay mảnh khảnh của nàng ta.
Về cơ bản, mạch đập có thể nói lên phần nào tình huống thân thể của một người, nếu như cơ thể người nọ đang phải chịu đau đớn, mạch đập ít nhiều cũng sẽ thể hiện được điều đó.
Đương nhiên, đấy phải là tình huống bệnh nhân đang đau đớn kịch liệt, chứ nếu như chỉ hơi đau nhói một bộ phận nào đó trên người, hoặc là thân thể có chút khó chịu, không thoải mái… thì dựa vào xem mạch vẫn rất khó để kiểm tra ra tình trạng thật sự của họ.
Y thuật của Thẩm Ngôn đạt chứng nhận cấp Tông sư là thật, nhưng cũng chỉ là trình độ y thuật của một bác sĩ rất giỏi mà thôi, hắn dù sao cũng không phải là thần tiên. Hiển nhiên hệ thống toàn năng đã giúp cho kỹ năng của hắn mạnh lên đến đáng sợ, nhưng cũng phải có một hạn mức nào đó, chứ nếu y thuật mà tăng đến vô pháp vô thiên thì đấy không còn gọi là y thuật nữa, nên chuyển sang gọi là tiên pháp thì đúng hơn.
- ----
(1) Tính năng bình luận trên video livestream của bên Trung khác với nền tảng online bên mình. Phần bình luận ở FB chỉ gói gọn ở phía dưới màn hình, hoặc bình luận ở Youtube thì sẽ nằm hẳn ra một phần màn hình bên phải (không ảnh hưởng tới video đang chiếu), nhưng ở bên Trung thì bình luận trực tiếp vắt ngang màn hình (ảnh hưởng trực tiếp tới video đang chiếu, thậm chí che lấp luôn hình ảnh đang hiển thị).
Đây là tính năng rất được nhiều người dùng yêu thích trên nhiều nền tảng video khác nhau ở Trung Quốc (Điển hình nhất là Youku, Tudou, iQiyi, Sohu TV... - những ứng dụng xem video na ná như Youtube). Thậm chí một video nào càng bị che phủ mù mịt bởi những bình luận thì chứng tỏ video đó càng thành công...
Tính năng đó thường được gọi là Đạn Mạc (mưa bình luận dội lên màn hình như đạn bay khi đánh trận), và là tính năng hot nhất trên UI của nhiều nền tảng stream.
(2) vô dục tắc cương: Nguyên gốc câu nói này xuất phát từ “Luận Ngữ”, đầu đủ là: “Hữu cầu giai khổ, vô dục tắc cương” (Hữu cầu đều khổ, vô dục ắt cương cường). Đại ý là người nào có thứ mà mình mong muốn, truy cầu thì sẽ khổ; kẻ nào không có dục vọng thì sẽ mạnh mẽ kiên cường.
- ---
Hoàng đế Khang Hy từng hỏi Lý Vệ, một vị quan nổi tiếng nhà Thanh, rằng: “Nếu cho khanh làm huyện lệnh, cai quản một huyện nghèo khó thì khanh có thể cai quản được không?”
Lý Vệ đáp: “Thần có thể!”
Hoàng đế Khang Hy hỏi tiếp: “Nếu cấp cho khanh năm mươi vạn lượng bạc, khanh có đảm bảo sẽ dùng hết số bạc ấy cho dân chúng không?”
Lý Vệ đáp: “Thần có thể!”
Hoàng đế Khang Hy lại hỏi: “Khanh dựa vào gì mà nói mình có thể?”
Lý Vệ đáp: “Bởi vì căn bản là thần không muốn làm quan!”
Câu nói của Lý Vệ ngắn gọn nhưng nói rõ, bởi vì ông không có dục vọng, ham muốn làm quan để được hưởng bổng lộc, cho nên ông có thể toàn tâm toàn ý làm việc vì dân. Đây cũng chính là điều mà cổ nhân nói: “Vô dục tắc cương”. “Vô dục” ở đây trên thực tế chính là không có tư tâm. Bởi vì không có tư tâm cho nên Lý Vệ không lấy của cải, tiền bạc coi là mục đích con đường làm quan của mình. Cũng vì không có tư tâm nên Lý Vệ có thể giữ mình cương trực, trả lời Hoàng đế một cách chắc chắn như vậy.