Tống Tổ Nhi chật vật không nói nên lời, đừng nói việc bắn trúng hồng tâm hay không, ngay cả việc bắn cho cung tên bay ra xa xa mấy mét cô nàng cũng không làm được, dù nhân viên hỗ trợ đã giúp Tống Tổ Nhi đặt luôn mũi tên vào vị trí, thậm chí còn giúp nàng kéo căng dây cung ra, nhưng người nọ vừa buông tay, mũi tên của cô nàng liền rơi thẳng xuống đất, cơ bản là bởi vì lực tay của Tống Tổ Nhi quá yếu, không thể nào đủ sức giữ căng dây cung nổi, vốn dĩ cổ tay nàng còn chẳng lớn được hơn cánh cung nữa là.
Mà ở team bên kia, Lôi Gia Âm xem như khá là sáng chói, anh ta trưng ra một phong thái tự tin khác hẳn ngày thường, mà quả thật thao tác nâng cung, cài tên của Lôi Gia Âm nhìn rất ra dáng, hơn nữa anh ta có sức khỏe nên kéo cung cũng rất căng dây, nhìn qua không khác gì một tuyển thủ chuyên nghiệp.
Khác với Tống Tổ Nhi yếu đuối, Lôi Gia Âm vừa thả tay, cung tên liền lao đi vun vút, chỉ có điều, thay vì nhắm trúng bia bắn thì mũi tên lại lao một phát vào mông cậu nhân viên người dân tộc của trường bắn làm cậu nhỏ la lên oai oái không ngừng, mà không phải chỉ một lần, lần tiếp theo tình huống cũng không khác lần đầu là bao.
Còn may là cung tên mà trường bắn chuẩn bị cho khách du lịch là loại không chuyên, không gây nguy hiểm hay thương tích cho mọi người nếu lỡ bị bắn trúng, không thì Lôi Gia Âm xong chuyện thật rồi.
Chứng kiến cảnh đó, không còn ai dám đứng bên cạnh bia hoặc đứng gần anh ta nữa, tránh cho mông mình lại trở thành bia bắn bất đắc dĩ. Vả lại mặc dù mũi tên này bắn không chết người, nhưng bắn trúng da thịt vẫn khá là đau.
Trong tám người, cũng chỉ có tiễn thuật của Thẩm Ngôn là tương đối ổn. Trước đây khi hắn ‘học’ kỹ năng vật lộn thì không chỉ tiếp thu riêng mỗi kiến thức quyền chưởng, mà ngay cả cách sử dụng mấy thứ vũ khí lạnh dùng để tương trợ khi đánh giáp lá cà cũng đã học lướt qua.
Cho nên bất kể là đao thương kiếm kích, côn bổng búa rìu..., hắn đều biết cách dùng, hơn nữa độ thuần thục còn khá cao.
Cung tiễn cũng được xem là một trong những loại vũ khí lạnh phổ biến, thế nên hiển nhiên Thẩm Ngôn cũng biết cách nhắm bắn.
Nhưng hắn không định phô bày kỹ thuật quá nhiều, chỉ tùy tiện bắn vài ba cung tên vô bia xong liền hạ cung, đứng bên cạnh mọi người xem náo nhiệt.
Không phải là Thẩm Ngôn cố ý giấu tài, mà là hắn thật sự không có tâm tư muốn biểu diễn quá nhiều tài lẻ của bản thân trước mặt người khác.
Một cường giả mạnh mẽ chân chính sẽ tùy tiện phô bày thực lực trước mấy trò trẻ con này sao?
Huống hồ cung tên ở đây chỉ là loại dành cho dân nghiệp dư, còn trò ‘thi đấu’ của bọn họ cũng chỉ là hứng lên thì thách thức nhau cho thêm phần hứng khởi, vốn không phải là một cuộc thi chính thức gì.
Cuộc tranh tài bắn tên của Hoa Thiếu đoàn cuối cùng cũng kết thúc trong tiếng cười đùa vui vẻ của tất cả mọi người. Mặc dù trình độ của các khách mời đều mất mặt đến không nỡ nhìn, thế nhưng bọn họ không quan tâm lắm, chơi vui là được.
Kỳ thật đây cũng là nguyên nhân mà Thẩm Ngôn không muốn biểu diễn bản lĩnh thật sự của mình, bởi vì trong rất nhiều thời điểm, thắng thua cũng không trọng yếu. Tâm trạng vui vẻ, thoải mái mới là thứ mà hắn muốn khi tham gia show tống nghệ này.
Chơi xong bắn tên, các thành viên lại hào hứng ùa qua sân cưỡi ngựa, lần này, Thẩm Ngôn ngược lại biến thành chim non.
Hắn thật sự không biết cưỡi ngựa, cả hai đời đều không biết, cũng chưa từng học qua kỹ năng này.
Mà trừ hắn ra, bảy khách mời còn lại của Hoa Thiếu đoàn đều ít nhiều biết cưỡi ngựa, mà trùng hợp hơn nữa là bọn họ đều được học khi tiến tổ một đoàn làm phim nào đó.
Ở Hoa Hạ, dòng phim cổ trang là thế mạnh, mà cứ phim cổ trang thì kiểu gì cũng sẽ có cảnh cưỡi ngựa, vì vậy thân là diễn viên, có ai trong số họ mà chưa từng học qua.
"Thẩm Ngôn, để tôi kèm anh đi nhé."
Lưu Sư Sư cưỡi một con ngựa Mã Lai lông màu nâu sẫm đến gần Thẩm Ngôn, đoạn duỗi tay ra có ý đợi hắn trả lời.
"Tốt quá!" Thẩm Ngôn gật đầu, lập tức nắm lấy tay Lưu Sư Sư để mượn lực phóng lên yên ngựa. Hắn không tìm lý do quanh co, lại càng không có ý định che giấu khuyết điểm, trên đời này có vô số điều hắn không biết, cái gì không biết thì từ từ học, chẳng việc gì phải ngại ngùng, xấu hổ cả.
Ngựa ở khu du lịch vốn không quá to cao, yên ngựa cũng thế, là loại đóng cho một người, thế nên hiện giờ Thẩm Ngôn và Lưu Sư Sư cùng ngồi lên, diện tích liền có vẻ vô cùng chật chội.
Thẩm Ngôn thậm chí
có thể cảm nhận được mông ngọc của nàng ta có bao nhiêu lớn nhỏ, cơ bản là… lớn hơn Dương Mật một chút.
Loại trình độ thân mật như vậy hiển nhiên là không thích hợp cho mối quan hệ nam nữ xa lạ, thậm chí dù đã quen biết nhưng không phải là tình lữ hay vợ chồng thì bám sát vào nhau như vậy cũng không dễ coi chút nào.
Cũng may Thẩm Ngôn và Lưu Sư Sư chính là quan hệ vợ chồng, mặc dù chỉ là trên danh nghĩa nhưng Lưu Sư Sư đã không để ý thì Thẩm Ngôn đương nhiên cũng sẽ không nói cái gì, nếu không thì rõ ràng hắn quá già mồm, quá dối trá rồi. Ban đêm ngủ chung còn được nữa là ban ngày chỉ cưỡi chung một con ngựa.
Lưu Sư Sư quả thật không thèm để ý, chẳng những không thèm để ý, ngược lại còn rất hưởng thụ việc thân cận như thế này cùng Thẩm Ngôn, nàng thoải mái dựa lưng vào trong lồng ngực Thẩm Ngôn, vui vẻ cười nói: "Chúng ta xuất phát nha."
"Ừm!"
"Giá!"
Lưu Sư Sư mang một đôi giày Jodhpur màu trắng chuyên dùng để cưỡi ngựa, nàng thắt chặt lại dây đeo mũ bảo hiểm, sau đó giẫm lên bàn đạp, nhẹ nhàng dùng roi quất nhẹ lên mông ngựa một cái.
Con ngựa Mã Lai nọ lập tức ung dung đi về phía trước.
"Anh ôm eo tôi cho chắc đi, chân anh không móc vào bàn đạp, mà chúng ta cũng không có nài ngựa (1) ở đây để điều khiển, vạn nhất té xuống thì gặp rắc rối lớn đó." Lưu Sư Sư một bên khống chế dây cương, một bên nói với Thẩm Ngôn.
"Ừm."
Thẩm Ngôn đưa tay giữ chặt eo của Lưu Sư Sư, eo nàng ấy rất nhỏ, cảm tưởng như thể hắn dùng một cánh tay ôm vòng quanh cũng đủ. Hơn nữa da thịt cũng rất mềm, tựa như không có xương cốt vậy, đoán chừng thân hình như thủy xà mà trong tiểu thuyết hay miêu tả cũng tới cỡ này là cùng.
Con ngựa ung dung chậm rãi đi về phía trước. Hai người cưỡi ngựa, hưởng thụ làn gió nhẹ nhàng, khoan khoái của thảo nguyên đang mơn man trên da mặt, khẽ phất phơ những lọn tóc thơm ngát.
Lưu Sư Sư đương nhiên rất thích cảm giác ở bên cạnh Thẩm Ngôn như này, nhưng Thẩm Ngôn thì hoàn toàn ngược lại, cũng không phải là hắn ghét bỏ gì nàng ấy, mà chỉ là hắn bị thất vọng, cứ tưởng ‘biết cưỡi ngựa’ trong lời Lưu Sư Sư nghĩa là cô nàng cưỡi rất giỏi, có thể điều khiển con Mã Lai đó lao ào ào trên đồng cỏ ngút ngàn kia kìa.
Hiện tại tốc độ này thậm chí còn không bằng cả anh chàng nài ngựa đang dắt con ngựa đen cho Tống Tổ Nhi cưỡi ở đằng xa xa kia.
Con ngựa Mã Lai của bọn họ vừa đi còn vừa ở một bên ăn cỏ, có thể hình dung ra được là nó nhàn nhã như thế nào.
"Cô có thể điều khiển cho nó chạy nhanh một chút được không?" Thẩm Ngôn thuận miệng hỏi.
Lưu Sư Sư thuận thế dựa hoàn toàn sức nặng lên người Thẩm Ngôn, tư thế thập phần thân mật. Nàng nghiêng đầu quay lại nhìn hắn, đoạn hỏi: "Chậm quá à?"
"Ừm!"
Thẩm Ngôn thoáng nhích mặt qua bên phải một chút, bởi vì động tác quay đầu lại này của Lưu Sư Sư khiến khoảng cách giữa chóp mũi của hai người thực sự quá gần. Lúc cô nàng nói chuyện, hắn còn có thể ngửi được mùi thơm hoa nhài quyến rũ phả vào khoang mũi của bản thân.
- ---
(1) Nài ngựa: Một trong các yếu tố hàng đầu quyết định tới kết quả của một vòng đua ngựa đó chính là người điều khiển ngựa, từ chuyên môn gọi là nài ngựa.
Nếu trong một cuộc đua mà không có nài ngựa điều khiển thì mỗi con sẽ chạy theo một ngã, vì vậy nài ngựa là người có khả năng điều khiển ngựa theo ý muốn nhằm đạt kết quả tốt nhất trong cuộc đua, đồng thời cũng là người giúp cho các chú ngựa có thể phát huy tối đa năng lực của mình.
Cũng vì thế mà nài ngựa là một nghề có rủi ro thương tật rất cao, phí bảo hiểm của nghề này là cao nhất trong các môn thể thao chuyên nghiệp.