Đợi bọn họ chơi tới khi thỏa sức thì thời gian cũng đã qua giữa trưa.
Lúc này ai cũng đói bụng, vì thế vừa nghe nói cơm trưa đã sớm chuẩn bị xong, hơn nữa còn là ăn ngoài trời, cả đoàn Hoa Thiếu đều cảm thấy rất hào hứng.
Thế nhưng sau khi thấy người địa phương ở nhà hàng mà Lôi Gia Âm đã đặt trước mang tới từng giỏ đồ ăn rồi trải phông bạt ra mặt đất, sắc mặt các thành viên lập tức thay đổi.
Không thể không nói, so với vụ trượt cỏ trước đó, việc ‘ăn cơm dã ngoại’ này còn khiến tâm tình mọi người hỏng bét hơn. Cả đám quay sang nhìn Lôi Gia Âm, chỉ thoáng chốc, anh ta đã nhận được vô số ánh mắt xem thường.
"Bãi cỏ và thảo nguyên là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, ăn cơm dã ngoại trên bãi cỏ và ăn cơm dã ngoại trên thảo nguyên cũng là hai khái niệm khác nhau một trời một vực đó anh."
"Lôi ca, anh có thù với bọn em à? Tại sao lại muốn tra tấn mọi người như thế?"
"Mấy du khách khác bảo đảm sẽ cười thầm sau lưng chúng ta. Đoán chừng cũng chỉ có đại ngốc tử mới quyết định ăn cơm giữa thảo nguyên như này thôi, nhóm chúng ta chính là tám tên đại ngốc tử.”
“Lôi Tử, cỏ cao tới đầu gối tôi luôn nè, rồi tôi ngồi xuống ăn kiểu gì hả hả hả?”
Các thành viên luân phiên oán trách, Lôi Gia Âm thì một mực cúi đầu giả chết.
Vốn suy nghĩ ban đầu của anh ta rất lý tưởng. Trời xanh mây trắng, ánh nắng ấm áp, ăn cơm dã ngoại ngay trên đồng cỏ, khung cảnh này vừa lãng mạn vừa đẹp đẽ biết dường nào.
Nhưng vấn đề là anh ta không hình dung ra bãi cỏ bình thường và thảo nguyên khác biệt lớn tới cỡ nào. Tình huống hiện tại của thảo nguyên là gì? Ấy là gió lớn tới nỗi thừa sức thổi cho bạn mở mắt không ra. Hơn nữa, Hải Lạp Nhĩ là vùng thảo nguyên trên đồi núi khá cao, cỏ nơi đây sinh trưởng cực kỳ tươi tối, có những chỗ thậm chí còn cao tới ngang eo người trưởng thành.
Dưới loại tình huống này mà muốn ăn trưa ngoài trời? Nếu không phải là mọi người cố gắng dùng mông đè ép đám cỏ dại ấy xuống, thì cũng là bị gió thổi thốc cỏ vào mặt, muốn bình yêu ăn uống là chuyện bất khả thi.
Trước mắt, các thành viên của Hoa Thiếu đoàn chính là đương đầu với khó khăn như thế. Cứ lùa một miếng cơm vào miệng rồi lại ngước mắt nhìn nhau, tư vị ai oán trong đó phải nói là thảm đến không nỡ nhìn.
Mấy cô gái là trông chật vật nhất, bọn họ đều là nữ minh tinh, ghi hình hiển nhiên là cần phải trang điểm, mà đã trang điểm thì không thể thiếu việc chuốt mascara, mà đã chuốt mascara thì sợ nhất chính là việc chảy nước mắt khiến mi bị lem hoặc bị cay mắt. Dù mascara của bọn họ đều là loại xịn chống nước thì việc ngồi thẳng xuống mặt đất, để gió thổi cỏ lay ào ào vào mặt như hiện tại vẫn khó tránh khỏi mắt rất cay, thế nên cứ ăn được một lúc các cô nàng lại thi nhau cầm khăn giấy lên thấm lại khóe mi.
"Kỳ thật nhé, tôi cảm thấy đã gọi là đi du lịch thì phải nên trải nghiệm nhiều sinh hoạt khác nhau, bất cứ chuyện gì, dù là tốt hay là xấu thì cũng đều là một phần hồi ức hiếm thấy. Tôi nghĩ chúng ta không nên hi vọng rằng cả chuyến đi chỉ toàn trải nghiệm những việc thật tốt đẹp, như thế không có ý nghĩa gì hết, đúng không Thẩm lão sư?"
Ăn xong một bữa cơm trưa trong bầu không khí kém vui, Lôi Gia Âm cuối cùng cũng mở miệng, muốn tìm một chút an ủi ở chỗ Thẩm Ngôn.
"Mọi người suy nghĩ một chút đi, chờ tới khi tám người chúng ta kết thúc lữ trình, chờ tới khi bọn mình già đi, các thành viên của Hoa Thiếu đoàn chúng ta đều có thể kiêu ngạo và hãnh diện nói, chúng ta đã trải nghiệm được rất nhiều thú vui ở vùng đất thảo nguyên bao la này, chúng ta đã từng ngồi ở giữa đồng cỏ cao ngang người để ăn cơm trưa,... việc chúng ta làm, bạn bè gia đình của mọi người đã từng thử qua chưa? Chưa đúng không, thế nhưng tám người bọn mình đã thử qua rồi đó, đây cũng là một phần thu hoạch trong chuyến đi này, là một trải nghiệm rất đáng nhớ mà, có đúng không Thẩm lão sư?”
Ánh mắt Lôi Gia Âm tràn ngập chờ mong nhìn Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn
lộ ra nụ cười mỉm đầy cảm thông, vỗ vỗ vào cánh tay của Lôi Gia Âm.
Lôi Gia Âm hoan hỉ cười theo, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Đích thật là một trải nghiệm khó có được, trước kia tôi thường hay nghe người ta nhắc tới cụm từ uống gió Tây Bắc, tôi còn cho rằng đó là nói quá, hiện tại mới biết rõ, nguyên lai uống gió Tây Bắc quả thật có thể uống đến no cả bụng."
Lôi Gia Âm: "..."
"Ha ha ha ha!" Đám người Tống Đan Đan cười nghiêng ngã.
Ăn cơm trưa xong, các thành viên quay trở lại trên xe, dự định sẽ nghỉ ngơi một tiếng, sau đó mới cùng nhau tiến về công viên quốc gia ở Hải Lạp Nhĩ để du ngoạn.
...
"Thẩm Ngôn ca, anh kể tiếp truyện « Quỷ thổi đèn » đi mà, em nghẹn suốt từ hôm qua tới giờ rồi."
Mới vừa lên xe không bao lâu, âm thanh ‘ting’ của ứng dụng chat mà bọn họ hay dùng để trao đổi đã vang lên, Thẩm Ngôn tiện tay mở ra nghe, là giọng nói ngọt ngào đầy vẻ cầu xin rất đáng thương của Tống Tổ Nhi.
Thẩm Ngôn không vội trả lời, mà là quay đầu lại nhìn ba cô nàng đang ngồi trong xe mình.
Ba mỹ nữ này vừa lên xe liền cởi giày ra, khoanh chân ngồi lên ghế dựa, định bụng chợp mắt một lát, hiện tại thấy Thẩm Ngôn liếc mắt nhìn mình, cả ba lập tức lấy lại tinh thần ngồi dậy, xắn cao tay áo chuẩn bị hóa thân thành các cô nàng massage ‘chuyên nghiệp’.
Đông Lỵ Á ngồi trước nên được phân công đấm chân cho hắn, Lưu Sư Sư và Cổ Lệ Na Trát ngồi sau thì một người lo đấm đấm bả vai, người còn lại thì nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay Thẩm Ngôn.
Ba cô gái rất ăn ý, đều bày ra bộ dáng nhỏ xinh ngoan ngoãn, mặc cho phu quân tùy ý phân phó khiến Thẩm Ngôn nhìn mà phì cười, trong lòng cảm thấy hư vinh không thôi. Hắn ngả đầu ra sau ghế, đoạn hỏi: "Ngày hôm qua tôi kể đến đâu rồi nhỉ?"
"Quan Đông quân đi xuống điểm tập kết!" Cổ Lệ Na Trát nhớ rất rõ ràng.
Thẩm Ngôn gật đầu, khẽ hắng giọng để biến ảo thanh âm, sau đó tiếp tục kể chuyện: "Tôi ngồi ở dưới đất thở hổn hển hồi lâu mới bình tĩnh lại được. Tôi dùng đèn pin chiếu một vòng để quan sát cảnh vật xung quanh, kho hàng này quả thực không nhỏ, các loại vật tư chồng chất như núi, không gian lớn như vậy, không nghĩ ra lý do vì sao mà ở bên ngoài lại không phát hiện ra dù chỉ là một điểm vết tích..."
Thẩm Ngôn buông lỏng toàn thân, cứ nhắm mắt như vậy, không nhanh không chậm kể chuyện. Ba mỹ nữ cạnh bên thì đã ngừng đấm bóp cho hắn từ lâu, bọn họ bị cuốn theo giọng kể của hắn, mải mê chống cằm, tập trung tinh thần lắng nghe.
Chiếc xe đậu ở bên kia cũng thế, bốn người tư thế khác nhau, nhưng đều là một bộ dáng nghiêm túc lắng nghe.
Bao gồm cả nhân viên công tác của tổ tiết mục; bao gồm cả khán giả đang xem phát trực tiếp; bao gồm Dương Mật mới vừa hoàn thành một cảnh phim, đang nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi; bao gồm luôn Địch Lệ Nhiệt Ba đang ngồi trong xe chuẩn bị đi đến buổi tiệc khai trương một cửa hàng mỹ phẩm mà nàng là người đại diện quảng cáo của họ...
Mị lực của « Quỷ thổi đèn » là không thể nghi ngờ, nếu như truyện này không hay, trong kiếp trước của Thẩm Ngôn, nó cũng sẽ không nổi tiếng như vậy.
Cộng thêm giọng kể của Thẩm Ngôn vừa truyền cảm lại vừa kịch tính, hơn nữa kỹ năng khẩu kỹ của hắn quả thật thần kỳ, mỗi lần đổi một nhân vật thì giọng nói khác lại vang lên, làm bọn họ dù biết rõ đó là Thẩm Ngôn nhưng đôi khi vẫn phải giật mình. Rõ ràng là nghe kể như này hấp dẫn và đã ghiền hơn đọc sách rất nhiều.