Hoàng Bác cùng Thẩm Ngôn lại chạm ly một cái, Hoàng ảnh đế nhấp một ngụm rượu rồi nói: "Người anh em, anh có thể hiểu ý của cậu, nhưng anh nói câu này thật lòng. Con người sống trên đời, sao có thể thật sự tự do tự tại? Ai mà chẳng phải bị một cái gì đó hoặc một người nào đó thúc ép quản lý. Anh biết bây giờ cậu không muốn, nhưng chẳng lẽ cả đời đều thế sao?”
Thẩm Ngôn tựa lưng vào ghế ngồi, vắt chân chéo qua, bình tĩnh đáp: "Về sau cũng vậy, cả đời đều không cần."
Hoàng Bác dở khóc dở cười hỏi: "Vậy chẳng lẽ sau này cậu muốn để cho Nha Nha, Tiểu Mật các nàng nuôi cậu hả? Thẩm Ngôn, cậu có chịu được tình cảnh đó không?"
Thẩm Ngôn lắc đầu: "Phương pháp kiếm tiền có rất nhiều, cũng đâu phải việc gì cũng cần người ta ước thúc, tôi đây chỉ là lười mặc người chi phối mà thôi.”
Hai người lại cạn ly uống rượu, Hoàng Bác vỗ lên vai Thẩm Ngôn, ngữ điệu ngà ngà say, nói: "Cậu đúng là người có chút tài hoa, nhưng anh nói cho cậu biết, nếu như cậu cứ giữ cái tính tình này thì không thành công nổi đâu.”
Thẩm Ngôn phì cười, hất hàm đáp lại: "Đúng vậy, nhưng tôi là người có tài, thế nào?"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu đúng là kẻ kiêu ngạo!"
"Tôi kiêu ngạo đó, thế nào?"
"Cậu đây là đang muốn đối đầu phách lối với tôi, có đúng không?"
"Tôi phách lối đó, thế nào?"
"..."
Hai người ngày càng lớn tiếng, anh một câu, tôi một câu, ồn ào cãi qua cãi lại. Hiển nhiên đây vốn không phải phong cách ngày thường của hai người bọn họ, rõ ràng là do bọn họ đã uống quá nhiều.
Hoàng Bác là người có EQ cực cao, luôn luôn chú ý đến hành vi của mình trước mặt người ngoài. Còn Thẩm Ngôn là loại kiêu ngạo từ trong cốt tủy, hai người họ bình thường tuyệt đối sẽ không tạo ra tình huống ầm ĩ, lớn tiếng nói chuyện với nhau như này.
Xem ra rượu đúng là một thứ rất có ma lực, tựa như thuốc kích thích vậy. Người bình thường trầm mặc ít nói, ổn trọng, nhưng khi uống rượu vào cũng sẽ lộ ra một mặt cuồng nhiệt của bản thân.
Lúc này Thẩm Ngôn và Hoàng Bác, không sai biệt lắm đều đã uống mỗi người một bình, một bình này khoảng một lít rượu. Có lẽ đối với những kẻ có tửu lượng cao thì một lít cũng chẳng thấm tháp vào đâu, nhưng đối với đại đa số mọi người mà điển hình là hai anh em Hoàng ảnh đế mà nói thì đây đã là một ranh giới khiêu chiến bản thân rồi.
"Thấy không, đàn ông uống rượu vào đều là cái đức hạnh này, Nha Nha, em phải nhớ kỹ, đừng thấy chồng mình bình thường là người trung thực đáng tin cậy mà lầm. Nói chung nếu có thể, em nhất định phải đi theo chồng mình khi anh ta đòi ra ngoài uống rượu, cản anh ta uống thì không cần, nhưng ít nhất cũng có thể kiềm chế anh ta đừng làm ra hành vi gì quá khích.”
Vợ của Hoàng Bác nhìn thoáng qua hai người đàn ông đang ngật ngưỡng bên cạnh, thở dài một hơi rồi lắc đầu nói với Đông Lỵ Á.
Đông Lỵ Á chống cằm, đôi mắt long lanh dồn hết sự chú ý lên người Thẩm Ngôn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ thất thố này của hắn, không hiểu sao, trong lòng nàng thật sự cảm thấy hắn rất đáng yêu.
"Chị cứ yên tâm, nhà em đông người, tuyệt đối sẽ không để cho Thẩm Ngôn có cơ hội một mình ra ngoài xằng bậy đâu."
Vợ Hoàng Bác nhỏ giọng hỏi: "Tình huống nhà em hiện tại như nào?"
Đông Lỵ Á hít hít mũi, thản nhiên đáp: "Đời này xem như định sẵn vậy rồi. Em đương nhiên không muốn rời đi, mà bốn cô nàng kia cũng thế. Nếu đã vậy thì cũng chỉ còn cách chấp nhận lẫn nhau, không thì phải làm thế nào đây?”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vợ Hoàng Bác khuyên nhủ: "Nếu muốn giữ gìn tình cảm lâu bền thì em nhất định đừng nóng nảy. Đàn ông ấy mà, ai cũng thích người bên cạnh dịu dàng với mình. Hầu hết các cuộc hôn nhân thất bại cũng là do một trong hai người quá nóng tính, dẫn đến tình cảm bất hòa."
Đông Lỵ Á gật đầu, "Em hiểu rồi, em cũng không nóng tính gì đâu, nếu có thì cũng là các nàng kia cơ. Bọn họ mà hay cãi nhau với Thẩm Ngôn thì thật là tốt, tốt nhất là cãi thường xuyên vào, sau đó Thẩm Ngôn ký giấy ly hôn hết, nói không chừng lúc đó một mình em sẽ nghiễm nhiên
lên làm chính thất phu nhân rồi.”
"Cô đấy, chỉ toàn nói bậy!" Vợ Hoàng Bác phì cười khi nghe những gì Đông Lỵ Á nói, sau đó chần chừ một chút, lại bảo: “Chị biết mấy lời này tôi không nên nói, nhưng Nha Nha, nếu em thật sự muốn giữ chặt lấy Thẩm Ngôn, vậy thì biện pháp tốt nhất là nên có đứa bé của hai người.”
"Đứa bé?"
"Ừm, đàn ông có con và không có con là hai kiểu khác biệt hoàn toàn, ngày trước chị và Hoàng Bác cũng không phải điểm nào cũng tâm đầu ý hợp đâu. Bọn chị vẫn thường xuyên cãi nhau, có lần suýt chút nữa là ký giấy ly dị luôn rồi. Nhưng từ khi bọn chị có con thì mọi chuyện khác hẳn, anh ấy thay đổi rất nhiều, trở thành một người đàn ông đặc biệt biết chăm lo cho gia đình.”
Ánh mắt Đông Lỵ Á lộ ra mấy phần mong đợi. Sinh một đứa con ư? Nghe cũng không tệ. Chính mình sẽ có một đứa nhỏ thân thiết bên cạnh, Thẩm Ngôn chắc chắn cũng sẽ yêu nàng hơn, nói không chừng mẫu bằng tử quý, nàng mà sinh con đầu tiên thì còn có thể danh chính ngôn thuận, trở thành bà cả của Thẩm gia nữa cũng nên.
"Chị dâu, chị có phương pháp nào đặc biệt tốt khiến phụ nữ dễ đậu thai không?"
"Sao lại không, như em dạng này..." Vợ Hoàng Bác ghé vào bên tai Đông Lỵ Á, thấp giọng thì thào.
Thẩm Ngôn cùng Hoàng Bác uống rượu rất nhanh liền thấy đáy, nhưng hai người vẫn chưa có ý định kết thúc.
"Thêm một chai nữa!"
"Đúng vậy, thêm một chai nữa!"
Hoàng Bác đứng dậy kêu phục vụ, chuẩn bị gọi thêm chai nữa.
Đông Lỵ Á nhìn như vậy bèn đứng lên định ngăn cản, nhưng bị vợ Hoàng Bác kéo lại, chị ta nói: "Chớ để ý, quản cũng không quản được, hôm nay bọn họ đang vui vẻ vậy cứ để cho hai người họ uống đi, về nhà xử lý bọn họ sau."
Đúng lúc đấy, khi Hoàng Bác đang nói chuyện cùng nhân viên phục vụ, đột nhiên có một thứ gì đó màu trắng ném thẳng về phía anh ta, Hoàng Bác giật nảy mình, theo bản năng ngã ngồi cái phịch xuống ghế.
Thẩm Ngôn phản xạ tương đối nhanh, vội giơ tay ra chụp lấy thứ đồ màu trắng nọ, thì ra chỉ là một mớ bao khăn tay nén lại.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hoàng lão sư, thật xin lỗi, thật sự vô cùng xin lỗi, em chỉ định ném đồ qua đùa giỡn với Thẩm Ngôn thôi, không nghĩ là hù đến anh, em xin lỗi, rất xin lỗi anh."
Ngay lúc bốn người trên bàn đều đang kinh ngạc thì bỗng có một người dáng vẻ mập mạp chạy tới, nét mặt đỏ ửng vì xấu hổ, không ngừng cúi đầu xin lỗi Hoàng Bác.
Tiểu mập mạp nọ không phải người nào lạ mà chính là Nhạc Vân Bằng, anh ta cũng tình cờ đến đây ăn cơm, ban nãy lúc đi vệ sinh ra còn chưa kịp thấy mấy người còn lại, chỉ vừa khéo nghe thấy thanh âm của Thẩm Ngôn bèn định ném túi khăn tay đó sang trêu chọc hắn một chút, nào ngờ lại ném lệch hướng, xém chút nện vào mặt Hoàng Bác rồi.
"Là cậu à, ha ha, làm tôi sợ đến nỗi suýt hét to lên rồi, tôi còn tưởng rằng ai muốn đánh lén tôi đây." Hoàng Bác hiển nhiên cũng nhận ra Nhạc Vân Bằng, hai người bọn họ vẫn thường xuyên gặp nhau ở các sự kiện giải trí, không thể nói là quen thuộc, nhưng cũng tuyệt đối chẳng thể tính là xa lạ.
"Nhưng chỉ nói xin lỗi suông như vậy là không được!"
Hoàng Bác khoát tay, giọng điệu lè nhè, lặp lại lần nữa: "Cậu làm cho anh giật nảy cả mình, chỉ xin lỗi dăm ba câu khẳng định là không được."