"Chồng ơi, chờ em một lát, phục vụ!"
Đông Lỵ Á khoát tay khẽ gọi phục vụ viên, nàng đương nhiên không phải là người sẽ làm ra mấy chuyện như phá hư đồ đạc của người ta xong liền không nói tiếng nào, cứ thế bỏ chạy, cho dù đây không phải là việc cố ý, nhưng dù sao nhất định cũng phải bồi thường.
Phục vụ viên rất nhanh liền đi tới, nhìn thấy bức tranh chữ kia bị rách một mảng khá lớn thì sắc mặt lập tức biến đổi, nàng ta bảo chuyện này mình không làm chủ được, thỉnh Đông Lỵ Á đợi một lát để nàng đi gọi quản lý ra.
Đám người Hoàng Bác, Quách Đắc Cương nghe vậy dĩ nhiên cũng lưu lại cùng nhau chờ.
Chỉ chốc lát sau, một người phụ nữ trung niên mặc vest chỉn chu đi tới, chính là quản lý của trà lâu này.
Bà ấy vừa xuất hiện, đám người Thẩm Ngôn đã cảm thấy chuyện này hẳn là sẽ rất khó xử lý, bởi vì sắc mặt của bà ta quá khó nhìn.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Làm sao vậy, bộ mắt mù à? Đi đứng không thể để ý cẩn thận một chút sao? Cô có biết đây là chữ của ai không?" Nữ quản lý còn chưa tới gần mà giọng điệu khó chịu cùng âm thanh chói tai đã rít lên.
Đông Lỵ Á nghe thế liền nổi giận, nàng đương nhiên nhịn không nổi bị người ngoài nói nặng nói nhẹ như thế này. Đó giờ cũng chỉ có mỗi trước mặt Thẩm Ngôn là nàng mới cố gắng nhẫn nhịn tính tình, ở đâu ra tới lượt người ngoài như bà quản lý đây lại tới quát nạt nàng mà nàng cũng phải nhịn xuống? Nàng làm hỏng rồi thì sẽ bồi thường, có phải định quỵt chút tiền của bà ta đâu, loại giọng điệu răn dạy đó là cái gì chứ?
"Thái độ của chị làm sao vậy, tôi đâu có cố ý, đợi chị ra chẳng phải là vì muốn bồi thường sao?"
"Không cố ý? Không cố ý là được rồi? Tôi tới đốt nhà cô xong cũng bảo là không cố ý, thế nghe có được không?"
"Chị thấy ví dụ của mình có gì liên quan không? Bộ chị có bệnh à?"
"Đúng vậy, tại sao cô có thể nói chuyện với khách hàng của mình như thế?" Vợ của Hoàng Bác tiến lên kéo tay Đông Lỵ Á, ra mặt bênh vực nàng.
"Cô mới là đồ có bệnh. Còn cô nữa, xem lại bạn mình đi, cô ta đang mắng ai đấy hả?" Nữ quản lý chỉ tay vào mặt Đông Lỵ Á, trừng mắt hỏi.
"Tôi mắng cô đó, thì sao, cô muốn làm gì?"
Đông Lỵ Á lúc này đã mặc kệ hình tượng, thẳng thắn đôi co rùm beng cùng nữ quản lý kia, dẫn tới vô số nhân viên phục vụ và các thực khách khác đang có mặt trong trà lâu đều tò mò nhìn về phía bên này.
Lại nói chuyện này cũng là Đông Lỵ Á gặp xui xẻo. Bình thường quản lý của các khách sạn hay nhà hàng nhìn thấy một đám người nghệ sĩ minh tinh như vậy, đoán chừng cũng sẽ dĩ hòa vi quý, nhanh chóng để nghệ sĩ bồi thường xong là ổn, thậm chí nếu đồ không quá đắt đỏ thì còn bỏ qua luôn, không bắt bẻ gì.
Mở cửa làm ăn mà, đương nhiên là nên hòa khí sinh tài. (1)
Nhưng cái trà lâu này vốn là do người trong vòng giải trí mở, bình thường lui tới quá nửa cũng đều là người trong showbiz hoặc các vị nhị thế tổ, người có địa vị cao… Có thể nói, thứ không thiếu nhất chính là minh tinh, nhân viên phục vụ gặp nhiều đến nỗi cũng chẳng buồn ngạc nhiên hay phấn khích gì nữa.
Đây là điểm thứ nhất.
Điểm thứ hai... Nói Đông Lỵ Á hôm nay xui xẻo, bởi vì vị nữ quản lý này chính đại phòng của ông chủ quán trà lâu đây. Năm nay bà ấy đã ngoài năm mươi tuổi, đang tiến vào giai đoạn thời kỳ tiền mãn kinh, tính tình lúc nào cũng cáu gắt, khó chịu. Cái này cũng coi như xong, chủ yếu là ông chủ quán trà lâu cũng là một gã đàn ông không mấy an phận. Không chỉ cặp bồ linh tinh mà những năm gần đây còn liên tục cưới thêm nhị phòng, tam phòng, đều là những diễn viên vừa xinh đẹp lại còn vừa trẻ tuổi.
Tuổi già sắc suy, vợ cả hiển nhiên cũng bởi vì vậy mà bị chồng lạnh nhạt, hơn nữa tướng mạo bà ta vốn cũng không quá xuất chúng, bây giờ còn lớn tuổi thì làm thế nào có thể so sánh cùng các tiểu minh tinh tuổi trẻ mỹ mạo được? Chính vì nhận thức rõ được điều này khiến tính tình nữ quản lý càng thêm cáu kỉnh.
Đồng thời, đối với các nữ diễn viên tươi non mơn mởn giống như Đông Lỵ Á đây càng khiến bà ta sinh lòng căm thù. Bởi vì cứ nhìn thấy bọn họ, bà lại nghĩ ngay đến nhị phòng, tam phòng ở nhà và nghĩ tới người chồng phụ bạc của mình.
Thế nên mới nói, Đông Lỵ Á là xui xẻo đụng phải một lò than nóng đang phát hỏa.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai kêu nàng vừa là diễn viên đang hot, nhan sắc lại còn đương lúc mặn mà nở rộ, vừa vặn thỏa mãn đối tượng cừu hận của vị nữ quản lý nọ.
"Tôi không muốn nói nhảm với chị nữa, chị nói bức tranh chữ này trị giá bao nhiêu tiền đi, tôi bồi thường ngay lập tức cho chị."
Ầm ĩ một lúc, Đông Lỵ Á mệt mỏi thở dài một tiếng, xua xua tay, nàng cũng thấy rất bất đắc dĩ, thật sự không muốn trước mặt Thẩm Ngôn lại nhảy đổng lên chửi nhau như các bà vợ đanh đá chút nào.
"Bồi thường? Được, được lắm, ba trăm vạn, lấy tiền ra đi, dù sao cô cũng là kẻ có tiền, ra ngoài tùy tiện bán vốn liếng một chút chắc chắn còn nhiều hơn cả
con số này mà." Nữ quản lý ôm cánh tay cười lạnh.
Đông Lỵ Á tức đến run người, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên vì nóng nảy, "Chị..."
Thẩm Ngôn vội giữ chặt lấy bả vai Đông Lỵ Á, kiềm chế nàng buông ra câu xúc phạm bà ta.
Mới rồi tình huống diễn ra khá nhanh, người còn chưa tới nơi mà tiếng cãi nhau đã oang oang khắp khách phòng. Mấy người đàn ông đang say rượu như Thẩm Ngôn, Hoàng Bác đều không kịp phản ứng, hiện tại đã tỉnh táo lại, dĩ nhiên phải vội vàng can ngăn vợ mình, tránh để nàng bị người ngoài buông lời khinh miệt.
"Chị không đủ tầm để xử lý tình huống ở đây, tìm lão bản trà lâu này tới đi." Thẩm Ngôn chủ động đứng chắn trước mặt Đông Lỵ Á, thản nhiên nói với nữ quản lý kia.
Bà ta nghe vậy liền cười lạnh, khinh thường đáp: "Tôi là quản lý, làm sao lại không đủ tầm? Mắt chó đừng có coi thường người khác."
"Có phải là mắt chó coi thường người khác hay không, cái này tôi không biết rõ, cũng không phải là thứ mà chị đủ tư cách đứng ra phán định. Nhưng đôi mắt tôi nhìn người lại đặc biệt chuẩn, chị có muốn tôi xem giúp chị không? Nhìn chị này, mặt xanh nanh vàng, mặt mũi tràn đầy lệ khí, là tuýp người bị chồng lạnh nhạt, chán ghét chứ gì. Chị cảm thấy mình rất uất ức sao? Nhưng tôi nói thật với chị, với cái tính nết hiện giờ của chị, chị càng khó chịu thì người ta lại càng ghét bỏ, coi thường chị. Chị tưởng mỗi chồng chị là phát ngán chị thôi ư? Không đâu, tôi nói chị biết, nhìn bộ dạng chị hiện giờ, ngay cả con chị cũng ghét bỏ chị, nhân viên lại càng oán hận chị, ngay cả người lạ như chúng tôi cũng không muốn tới gần chị, toàn thế giới này ai cũng chán ghét những người thiện lý bất phân như chị. Ngày nào chị chết, coi chừng sẽ không có một người nào sẵn lòng giả tạo vì chị mà nhỏ lấy lệ một giọt nước mắt. Có phải chị cảm thấy đặc biệt đau khổ hay không? Nhưng đúng rồi đấy, cứ tiếp tục suy nghĩ như vậy đi, vì đấy chính là kết cục của chị."
Thẩm Ngôn bắn liên thanh, nói một tràng mà không vấp lấy một chữ, nói đến độ nữ quản lý kia giận dữ toàn thân phát run. Dĩ nhiên nam nhân không nên cùng nữ nhân đứng ra châm chọc, cãi nhau tay đôi như thế. Nhưng Thẩm Ngôn là người sẽ để ý tới điều tiếng, để ý tới cái gì hắn nên làm và không nên làm sao? Không, thứ hắn quan tâm chỉ là Đông Lỵ Á là vợ hắn, hắn không thể để nàng chịu ấm ức được!
"Chồng à, làm sao anh lại biết được bà ta bị chồng lạnh nhạt?" Đông Lỵ Á chớp mắt, mặt mũi tràn đầy sùng bái hỏi, trong lòng quả nhiên thoải mái hẳn khi thấy Thẩm Ngôn đứng ra xả giận giúp mình.
Nàng không nghĩ tới anh chồng nhà mình lúc cãi nhau thế mà cũng lợi hại như vậy, xem nữ quản lý nọ kia kìa, tức giận đến nỗi nói cũng không nói ra lời.
"Âm dương không điều hòa, nghẹn ứ cơn tức quá nặng, dáng vẻ dục cầu bất mãn thể hiện rõ trên mặt, đây không phải bị chồng lạnh nhạt thì là cái gì?"
"Vậy sao anh biết con của chị ta và các nhân viên phục vụ cũng ghét bỏ chị ấy?"
"Phụ nữ bước vào giai đoạn tiền mãn kinh, gia đình lại không hài hòa, loại chó dại gặp ai thì cắn người đó như này, ai sẽ ưa thích nổi."
Vợ chồng Thẩm Ngôn kẻ tung người hứng, hai người anh một câu em một câu, trực tiếp khiến phòng tuyến tâm lý của nữ quản lý sụp đổ, ngồi bệt xuống đất oa oa khóc lớn.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái việc công kích người hiệu quả như này không phải ở chỗ bạn mắng người ta ác liệt ra sao, văng tục dơ bẩn như thế nào, mà là phải tập trung vào nhược điểm của đối phương.
Mà cũng đúng như Thẩm Ngôn nói. Xem ra vị nữ quản lý nọ bình thường khẳng định không được lòng người, hiện tại đã khóc lóc ầm ĩ thành dạng này, vậy mà không một nhân viên phục vụ nào có ý định tiến lên an ủi, bênh vực.
Mà những người xung quanh thì đều mang theo thần sắc cổ quái nhìn chằm chằm Thẩm Ngôn.
Chửi đổng lên thì ai cũng làm được, nhưng chỉ dùng hai ba câu nói, không mang theo từ ngữ thô tục, lại có thể trực tiếp mắng cho một người phụ nữ đanh đá đến sụp đổ, Thẩm Ngôn quả thật có chút ghê gớm.
- ----
(1) Câu đầy đủ là “Tiến môn tam tướng, hòa khí sinh tài”: đây là câu nói quen thuộc trong giới kinh doanh. Tiến môn tam tướng là người bán hàng phải biết nắm bắt được ý thích của khách hàng, đoán định được tâm lý khách hàng. Hòa khí sinh tài là lấy sự chu đáo, chân tình, niềm nở đối xử với khách hàng, để thu hút khách hàng đến với mình.