Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Tớ thì có tư tâm gì?


trước sau

Đặc thù cái nghề của bọn họ là chú ý phụ truyền tử kế, sư truyền đồ kế, chứ không giống với bên diễn viên, ca sĩ. Tuy rằng muốn nâng cao trình độ diễn xuất, thanh nhạc thì cũng phải đi bái sư học nghệ, nhưng những lão sư ấy chỉ đơn thuần là truyền thụ tri thức mà thôi.

Tấu hát thì không đồng dạng, đã quyết định bái sư thì đồng nghĩa với việc nhận cha nuôi, thậm chí so với cha ruột muốn còn trọng yếu hơn.

Một ngày vi sư chung thân vi phụ, bọn họ phi thường nghiêm ngặt để ý đến việc này.

"Mặt trăng ngoại quốc khá là tròn mà anh!" Tôn Diệu tay cầm điếu thuốc, ở bên cạnh ung dung xen vào một câu.

Quách Đắc Cương có chút kích động nói: "Bọn họ muốn học tập ưu điểm của người ta, cái này không có gì, bảo thủ chỉ khiến con người càng ngày càng lạc hậu mà thôi, chuyện đó tôi hiểu được. Nhưng cũng phải có chừng mực, không thể mọi thứ đều học hỏi chứ? Bộ văn hóa nghệ thuật gì của ngoại quốc cũng đều tốt sao? Nghệ thuật truyền thống của nước mình thì có gì không tốt? Cái này mẹ nó cùng khi sư diệt tổ khác nhau ở chỗ nào?"

Quách Đắc Cương tiện tay vỗ bàn cái bốp, cảm giác như thể rượu vào lời ra, đêm nay ông ấy muốn bộc lộ hết sự bức xúc trong lòng mình.

Tuy rằng uống rượu nhiều thì chắc chắn nói năng sẽ không mấy lý trí, thậm chí sẽ còn quá để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, nhưng so ra mà nói thì những điều ông bức xúc, ít nhiều cũng chứng tỏ tâm tư thuần phác và lòng yêu nước cố hữu đặc trưng của những người Hoa Hạ lớn tuổi.

Một bữa cơm này ăn mất hơn một giờ, thời gian cũng không tính là dài, còn may mà đã khuya nên bọn họ cũng không có uống quá nhiều.

Mỗi người chỉ thầu có năm lượng rượu đế, vừa vặn đạt tới cảnh giới mơ mơ hồ hồ mà thôi, đây chính là trạng thái say rượu mà Thẩm Ngôn thích nhất, không đến nỗi đau đầu chóng mặt mắc ói khó chịu, nhưng cũng vừa đủ để có thể trải nghiệm khoái cảm khi say chếnh choáng.

Tàn tiệc, nói lời tạm biệt xong thì một nhà bốn miệng Thẩm Ngôn liền leo lên xe quay trở về biệt thự.

Trên đường về, Đông Lỵ Á bỗng nhiên trở nên có chút trầm mặc, nàng ngồi ở hàng sau, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ xoắn xuýt, suốt cả đoạn đường cũng không nói một câu nào.

….

"Chồng ơi, chờ đã, em muốn đi trước, em nhịn hết nổi rồi!"

"Em đi lên lầu đi!"

"Không mà!"

"Vậy thì anh đi lên lầu!"

"Không!"

Về đến nhà, Thẩm Ngôn cùng Địch Lệ Nhiệt Ba tranh nhau giành một cái nhà vệ sinh, hai người đứng ở cửa ra vào cười đùa hai câu, sau đó cùng nhau đi vào trong.

Dương Mật duỗi lưng vặn người một cái, không vội bật đèn dưới tầng trệt mà là đi thẳng đến trước mặt Đông Lỵ Á, đoạn hỏi: "Cậu có tâm sự gì à?"

Đông Lỵ Á ngẩn người ra, lắc đầu đáp: "Không có!"

Dương Mật cười cười, không tiếp tục hỏi nữa. Nàng quay đầu nhìn về phía gian phòng của Thẩm Ngôn bên kia, đứng từ dưới đây cũng có thể nghe rõ tiếng cười đùa của Thẩm Ngôn và Địch Lệ Nhiệt Ba trong toilet.

Trong phòng khách ngược lại có vẻ hơi an tĩnh, Đông Lỵ Á lấy điện thoại ra, vờ cúi đầu lướt lướt trên màn hình, nhưng trên thực tế tâm tư nàng căn bản không hề đặt ở đây, ngón tay vẽ vời ở trên màn hình nửa ngày, kỳ thật ngay cả khóa màn hình cũng còn chưa mở.

Dương Mật không nói chuyện, nàng rót cho mình tách trà rồi ngã người thoải mái dựa vào ghế sô pha đằng sau, thỉnh thoảng lại lúc lắc đôi chân trắng ngần khiến dép lê lệch ra khỏi bàn chân. Ánh mắt nàng thi thoảng lại liếc nhìn vào ngọn đèn sáng sủa trên lầu một, thi thoảng lại nhìn về phía Đông Lỵ Á.

"Nhìn tớ làm gì?"

Đông Lỵ Á bị nhìn đến nỗi thấy mất tự nhiên, gượng gạo hỏi. Chuyện này rất huyền diệu, đoán chừng không ít người cũng đều trải qua tình huống tương tự, cứ việc bạn không nhìn thấy đối phương, nhưng rõ ràng vẫn có thể cảm nhận được đối phương đang nhìn mình.

Ánh mắt tuy không phải là thực thể cầm nắm được, nhưng có thời điểm nó lại mang tới hiệu quả rất lớn.

Dương Mật nhẹ giọng mỉm cười, vừa khẽ mân mê lọn tóc xoăn bên tai vừa nghiêng đầu nhìn thẳng về phía Đông Lỵ Á, "Muốn trò chuyện cùng cậu thôi."

Đông Lỵ Á ngẩng đầu nhìn Dương Mật, không vội trả lời.

Dương Mật nói: "Để tớ đoán nhé, chắc là cậu đang nghĩ đêm nay sẽ ngủ như thế nào, có đúng không? Tối hôm qua mới vừa cùng Thẩm Ngôn xác định quan hệ xong, trong thời kỳ hương lửa đương
nồng, dĩ nhiên đêm nay cậu vẫn muốn ngủ cùng một chỗ với anh ấy. Kỳ thật tớ có thể hiểu được cảm thụ của cậu, bởi vì tớ cũng vậy. Tớ luôn cảm thấy chẳng cần làm gì hết, chỉ cần có thể ngủ ở bên cạnh Thẩm Ngôn thì sẽ có cảm giác đặc biệt an tâm, đặc biệt an ổn, đặc biệt vui vẻ.”

Đông Lỵ Á buông thõng đôi tay xuống, ánh mắt như có điều tránh né nhìn về phía Dương Mật, nàng vẫn im lặng không lên tiếng.

Thân thể Dương Mật nghiêng về phía trước, con ngươi mỹ lệ nhìn thẳng vào mắt Đông Lỵ Á, nghiêm túc nói: "Giữa chúng ta mà chơi trò giả bộ ngớ ngẩn cũng không có ý nghĩa gì đâu. Nếu cậu quyết định đã là một thành viên trong nhóm chúng ta thì để tớ nói thẳng thắn với cậu một lần vậy. Là người một nhà thì hãy chôn cất mấy tâm tư nhỏ nhặt ấy đi, cứ tiếp tục làm thế thì chỉ khiến tất cả mọi người đều không vui vẻ gì, thậm chí nghiêm trọng hơn sẽ biến thành những hậu quả mà không ai trong bọn tớ muốn hay là có thể tiếp nhận."

Đông Lỵ Á đang máy móc chuyển điện thoại di động từ tay trái sang tay phải, nghe Dương Mật nói vậy liền khựng lại, chột dạ đáp: "Tớ chẳng có tâm tư gì hết."

"Cậu xác định?"

Đông Lỵ Á thẹn quá hóa giận, giọng điệu hơi gắt gỏng: "Đến cùng là cậu muốn nói cái gì?"

Dương Mật cười nhạt, hỏi thẳng: "Cậu xác định là mình không ôm tâm lý thù địch đối với tớ cùng Nhiệt Ba chứ? Cậu xác định là trong lòng mình không hề nghĩ đến việc ganh đua so sánh? Cậu xác định chưa từng nghĩ tới việc sẽ tìm cớ đuổi hai người bọn tớ tránh xa ra khỏi Thẩm Ngôn? Năm người chúng ta trước kia ít nhiều cũng có thể coi là tỷ muội khuê mật đi, nhưng trong khoảng thời gian này, cậu có từng chủ động liên lạc với bọn tớ lần nào không? Gọi một cú điện thoại? Hay là phát một tin nhắn qua Wechat? Cậu làm được những gì, cậu kể tớ nghe thử xem."

Đông Lỵ Á oan ức nói: "Chẳng phải các cậu cũng không liên hệ với tớ sao?"

Dương Mật lắc đầu: "Tình huống không giống nhau, trước đó hai người bọn tớ cũng không xác định được việc nhóm chúng ta liệu có thể trở thành người một nhà hay không. Tính cách của Thẩm Ngôn thì có lẽ cậu cũng biết rồi đấy, người không hiểu rõ tâm tư của anh ấy thì có nằm mơ cũng không chạm được tới trái tim của ảnh."

Đông Lỵ Á như một quả bong bóng đột ngột bị xì hơi, cơn xù lông tức giận thoáng chốc đã bay biến, nàng yếu ớt hỏi: "Hiện tại thì sao? Cậu có thật lòng coi tớ là người một nhà với cậu không?"

Dương Mật không nói chuyện, chỉ là chăm chú nhìn vào mắt Đông Lỵ Á, Đông Lỵ Á cũng không chút nào lùi bước, hiên ngang nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Hai đôi mắt long lanh cứ như vậy “đối đầu” lẫn nhau, bầu không khí trong phòng cũng thoáng chốc trở nên ngưng trệ lạ kỳ.

"Ha ha ha ha!"

Đúng lúc ấy, từ trong phòng toilet bên kia bỗng truyền đến tiếng cười không tim không phổi của Địch Lệ Nhiệt Ba, đánh gãy màn “đấu mắt” giữa hai đại mỹ nữ bên này.

Dương Mật thở hắt ra một hơi, chủ động nói chuyện: "Kỳ thật tớ có thể hiểu được suy nghĩ của cậu, trước đây... Tớ cũng từng nghĩ đến những chuyện như vậy. Nghĩ xem có thể làm cách nào để Nhiệt Ba từ bỏ Thẩm Ngôn hay không, nghĩ xem có thể khiến Thẩm Ngôn chỉ độc sủng một mình tớ… Nhưng những ý nghĩ tồi tệ đó rất nhanh đã bị tớ vứt ra khỏi đầu. Tớ hiểu rõ tính cách của Thẩm Ngôn, và tớ tin là cậu cũng thế. Loại chuyện như tạo hiểu lầm khiến Thẩm Ngôn ly hôn hết tất thảy với bốn người, chỉ chuyên tâm yêu mỗi một mình mình trên cơ bản là chuyện không thể nào, anh ấy không thể chủ động từ bỏ bất kỳ ai trong số chúng ta. Nếu như thật muốn từ bỏ, vậy thì cũng chỉ có thể là do chúng ta đơn phương đòi chấm dứt cuộc hôn nhân này, mà tớ thì đương nhiên không có ý định đó."

Đông Lỵ Á quay đầu nhìn sang một bên, không muốn trả lời.

- ----

Chương sau: Kéo Gần Mối Quan Hệ Giữa Một Nhà Thẩm Gia

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện