Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Xuất hiện mâu thuẫn giữa các vị đại mỹ nữ


trước sau

Thẩm Ngôn và ba cô vợ nhỏ của mình soạn ra mấy bộ chăn đệm, nguyên liệu nấu ăn, nồi niêu dao thớt cơ bản cùng một đống đồ ăn vặt đủ loại.

Thế nhưng sau đó Lôi Gia Âm lại gọi điện thoại tới, nói rằng Tống Đan Đan đã mang theo không ít đồ dùng làm bếp, thế nên bọn hắn không cần phải cầm đi nữa.

Sắp xếp gọn gàng đồ vật ra cốp sau xong, bốn người liền lên xe thương vụ mà tổ tiết mục cung cấp, tiến về phía trạm thu phí trước lối vào đường cao tốc để hội hợp với đám người Lôi Gia Âm.

Trên đường đi, Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát tương đối hưng phấn, vừa nói giỡn cười đùa lại vừa ầm ĩ ca hát, trông bộ dáng hết sức vui vẻ.

Tâm tình hiện tại của Thẩm Ngôn cũng không tệ.

Trước đó không cảm thấy gì, nhưng giờ phút này nghe tiếng ba cô gái líu ríu trò chuyện bên cạnh, hơn nữa nghĩ về những trải nghiệm du ngoạn sắp tới trong chuyến ‘du lịch bụi’ này mới chợt phát hiện, loại di chuyển tự do tự tại như vậy thật đúng là có điểm thú vị.

Cứ đi thẳng về phía trước, mệt mỏi thì nghỉ ngơi ngay ngoài trời, tự mình nhóm lửa nấu cơm, thưởng thức phong cảnh thiên nhiên đẹp đẽ mà bình thường hiếm khi có cơ hội ngắm.

Tựa hồ đi ‘phượt’ như thế mới được xem là du lịch chân chính.

Lúc bốn người Thẩm Ngôn đến trạm thu phí thì đã thấy xe của Lôi Gia Âm đậu tại ven đường từ khi nào, đợi Thẩm Ngôn ngừng xe, Lôi Gia Âm mới cầm một cái bộ đàm đi đến bên cạnh cửa sổ xe.

"Cái này cho bọn em, phải giữ liên lạc thường xuyên nhé, anh đã điều chỉnh tốt âm lượng và radio bắt sóng rồi đấy."

Thẩm Ngôn cầm bộ đàm lật qua lật lại, đoạn tò mò hỏi: "Đừng bảo đây là hàng second-hand đó, cái này còn xài tốt đúng không? Nó có thể bắt sóng ở cự ly xa nhất là bao nhiêu?”

Lôi Gia Âm cười mắng: “Second-hand cái đầu cậu. Cự ly xa nhất cỡ chừng một trăm mét, tuyệt đối dùng tốt, cứ yên tâm. Đây là thiết bị cần thiết cho mấy chuyến Road Trip vậy nè.”

Thẩm Ngôn gật đầu, tiện tay đưa bộ đàm sang cho Đông Lỵ Á đang ngồi cạnh mình.

Lôi Gia Âm lại hỏi: "Chuẩn bị xong hết đồ đạc chưa? Ổn rồi thì chúng ta đi thôi."

"Đã rõ, anh đi trước dẫn đường hay để tôi đi trước?"

"Nhạc Nhạc tương đối rành xem bản đồ, để bên anh mở đường cho!"

Lôi Gia Âm trở lại chiếc xe bên kia, dẫn đầu đi qua trạm thu phí, Thẩm Ngôn lái xe chậm rãi theo sau.

Hai chiếc xe bình ổn lái về phía thảo nguyên phương bắc.

Đương nhiên, trong màn ảnh khán giả nhìn thấy thì chỉ tập trung vào hai chiếc xe, còn ở bên ngoài ống kính thì tổ tiết mục còn có hẳn mấy cái xe thùng cỡ lớn lái theo ở phía sau.

Thậm chí, ở trên không trung còn có cả máy bay không người lái đang bay lượn quay phim.

"Thật ra hồi nhỏ em cũng từng đi du lịch bằng ô tô giống như vậy với gia đình, nhưng cũng chỉ đi qua vài địa điểm du lịch gần nhau thôi, vả lại nói cho ngay ra thì cũng không được tính là Road Trip lắm, bởi vì cha mẹ em chỉ xin nghỉ được có mấy ngày, họ còn phải về đi làm nên dừng chân ở điểm nào cũng gấp gáp, thành ra không có cảm giác của Road Trip gì hết."

Lưu Sư Sư cầm điện thoại mà tổ tiết mục cung cấp, dùng phần
mềm chat-voice trong Wechat để trò chuyện với mấy thành viên còn lại bên xe của Tống Đan Đan.

Lôi Gia Âm dở khóc dở cười, cảm thấy Wechat đang đào thải cái bộ đàm của anh ta rồi. Mà nói đi cũng phải nói lại, đúng là lớn tuổi rồi có khác, ban nãy anh ta chỉ nghĩ tới bộ đàm rất cần thiết cho chuyến du lịch đông người chứ không hề nghĩ tới mấy ứng dụng tương tác online như QQ, Wechat… Đúng là có mấy ứng dụng này thì cảm thấy dùng bộ đàm thật đúng là ngu.

"Cho nên mới nói cái hay nhất của du lịch kiểu Road Trip không chỉ nằm ở việc tiết kiệm tiền, mà trọng yếu là nó rất tự do, thời gian tự do, địa điểm tự do, hết thảy đều đi theo tâm tình của bản thân, đường xá cũng là phong cảnh. Đây chắc hẳn là điểm thú vị khiến nhiều bạn trẻ bây giờ mê đi ‘phượt’ như thế." Thanh âm của Tống Đan Đan truyền đến từ trong điện thoại di động.

"Thẩm Ngôn ca, chỗ bọn em có đồ ăn vặt nè, anh có muốn ăn gì không?" Giọng nói ngọt ngào của Tống Tổ Nhi cũng vang lên ngay sau đó.

Đông Lỵ Á khẽ cau mày, quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Ngôn. Lưu Sư Sư đang cầm điện thoại thì nhịn không được bĩu môi, không định đáp lại.

Thẩm Ngôn vừa lái xe vừa nói: "Giúp tôi nói lại, tôi không ăn!"

"Không ăn thì anh tự trả lời đi!" Lưu Sư Sư nhàn nhạt đáp một câu.

Cổ Lệ Na Trát không vui ra mặt: "Trong nhà mình có sẵn một đống đồ ăn vặt cho Thẩm Ngôn ăn rồi kìa, anh ta làm gì còn muốn đi ra bên ngoài ăn đồ của người khác nữa chứ?"

Cổ Lệ Na Trát vừa dứt lời, khán giả đang xem livestream liền sôi trào. Hơn nữa không chỉ bùng nổ ở video của Thẩm Ngôn, mà ngay cả bên video trực tuyến của Cổ Lệ Na Trát, Lưu Sư Sư và Đông Lỵ Á cũng hệt như thế.

Khán giả trên mạng toàn là những người sở hữu đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, gì chứ mấy thứ gian tình hay ái muội này thì bọn họ soi ra còn nhanh hơn cả người trong cuộc.

Khi trước tại hậu trường của rạp hát nhỏ kia, thời điểm lúc các thành viên « Hoa Dạng Thiếu Niên » đang vui vẻ chúc mừng lẫn nhau vì buổi biểu diễn thành công, lập tức có không ít người phát hiện ra ánh mắt Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát nhìn về phía Tống Tổ Nhi có chút bất thiện.

Thậm chí có vô số bức ảnh chụp màn hình được khán giả cắt ra rồi truyền tay nhau bàn tán, xem như chứng cứ chứng minh giữa tiểu mỹ nữ mười bảy tuổi và ba minh tinh kia có vấn đề.

Mà mới rồi phản ứng lẫn lời nói của Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát đều khiến người xem càng thêm xác định chắc chắn có mâu thuẫn tồn tại giữa ba cô nàng và Tống Tổ Nhi.

Mà căn nguyên của mâu thuẫn đó bảo đảm có liên quan đến Thẩm Ngôn, xem ra đây ắt hẳn là tiết mục bốn mỹ nữ cùng giành một người đàn ông rồi.

- ---


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện