Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Lão tài xế có ba mươi năm kinh nghiệm


trước sau

Thẩm Ngôn và Đông Lỵ Á các nàng cũng không biết rõ mọi người đang bàn tán rất xôn xao về mối quan hệ của bọn họ trên mạng. Bốn người vẫn đang vô cùng vui vẻ hưởng thụ ánh nắng buổi chiều ấm áp cùng sự mong đợi về chuyến du lịch dã ngoại ngẫu hứng này.

Chuyện ban nãy liên quan tới Tống Tổ Nhi, Đông Lỵ Á cũng đã thay mặt Thẩm Ngôn uyển chuyển từ chối xã giao với cô nàng.

Hiển nhiên không có khả năng trực tiếp nói ra sự khó chịu của bọn họ, lại càng không thể gay gắt với cô bé đó. Dù sao hiện tại có đến bốn cái điện thoại và mấy cái máy quay chĩa thẳng vào người bọn họ, vô số cặp mắt của khán giả nhìn chằm chằm vào các nàng, vì thế ba người Đông Lỵ Á tự giác dẹp bỏ chút khó chịu trong lòng qua một bên, ngoài mặt lại vui vẻ cười nói với máy quay.

Vả lại biểu hiện của Tống Tổ Nhi cũng không đến nỗi quá mức, cũng chưa vượt qua ranh giới quá phận gì, ngẫm lại thì có khi là do các nàng quá mẫn cảm mà thôi.

Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là vì quan hệ giữa Cổ Lệ Na Trát các nàng cùng với Thẩm Ngôn, mặc dù mang tiếng là vợ chồng, thế nhưng hằng ngày cũng không thân thiết chung đụng gì, ba người các nàng tự biết mình không có quyền can thiệp đến việc Thẩm Ngôn qua lại với nữ nhân nào khác.

Hôm nay thời tiết phi thường đẹp, bầu trời xanh thẳm, mây trắng lượn lờ, ánh nắng mặt trời mặc dù chiếu rọi xán lạn nhưng lại không khiến không khí nóng nực lắm.

Chiếc xe chạy rất nhanh trên đường cao tốc, Thẩm Ngôn hạ kiếng xe xuống, cảm giác đón làn gió mát lạnh quét qua thật khiến để con người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

"Thẩm Ngôn Thẩm Ngôn!"

Giọng nói của Lôi Gia Âm truyền đến từ cái bộ đàm nhỏ bé bị quăng lăn lóc một bên xe, tuy thiết bị mà anh ta cung cấp cho mọi người đã bị các thành viên vô tình ‘đào thải’, thế nhưng Lôi Gia Âm vẫn rất cố chấp sử dụng nó.

"Nghe rõ!" Thẩm Ngôn cầm bộ đàm lên, trả lời.

"Phía trước 30 km có một trạm dừng chân, cậu có muốn tới đó nghỉ ngơi một lúc rồi hẵng đi tiếp không?"

Thẩm Ngôn thở dài: "Lão đại, mới đi chưa đầy hai mươi phút đấy, hiện tại đã muốn nghỉ ngơi thì không phải quá sớm à?"

Lôi Gia Âm quan tâm đáp: "Anh thì không sao, anh lái liên tục 24 tiếng cũng được, anh là lo lắng cho cậu thôi."

Thẩm Ngôn thản nhiên nói: "Trong vấn đề này anh hoàn toàn không cần thiết phải lo lắng, sức lực tôi khá tốt, tôi tin chắc mình còn khỏe hơn anh nhiều đó."

Lôi Gia Âm phì cười: "Lời này thì anh không phục đâu nhé, cậu chỉ giỏi chém gió suông thôi."

Thẩm Ngôn cũng bật cười: "Tôi thèm mà chém gió với anh. Anh biết trong giới động vật, làm thế nào để phán đoán
xem một con giống đực cường đại hơn so với những con cùng loài khác không? Chính là xem số lượng phối ngẫu của nó đấy. Tôi có năm người, xin hỏi vị tiên sinh đây, anh thì sao?"

"Ha ha ha ha ha!"

Bộ đàm truyền đến tiếng cười ha ha không ngừng của Lôi Gia Âm, Nhạc Vân Bằng cùng Tống Đan Đan.

Mà trong xe bên này, Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát nhao nhao trừng mắt, muốn bày ra bộ dáng nổi giận đùng đùng, thế nhưng ý cười nơi khóe môi thì làm thế nào cũng không kéo xuống được.

"Lôi Tử, nói cho anh biết một ít kinh nghiệm lái xe khá là có tác dụng nhé." Thẩm Ngôn cầm bộ đàm lên, hắng giọng nói.

"Kinh nghiệm gì thế?"

Thẩm Ngôn thần bí đáp: "Anh mở cửa sổ xe xuống, vươn tay ra ngoài, đón gió rồi nắm thật chặt vào."

Lôi Gia Âm trả lời: "Đã xong, rồi sao nữa?"

Âm thanh thản nhiên của Thẩm Ngôn vang lên: "60km/h là C, 80km/h là D, 100km/h là E."

"Hắc hắc hắc!" Bên trong bộ đàm truyền đến tiếng cười quái dị của Lôi Gia Âm.

Những người khác thì chưa kịp phản ứng, thấy Lôi Tử cười khùng khục như vậy, Nhạc Vân Bằng liền tò mò hỏi: "Có mùi biến thái đúng không, chứ không sao tự nhiên hai người lại cười bỉ ổi thế này?"

Mấy thành viên còn lại mang theo vẻ hiếu kì, cũng đều hạ kiếng xe xuống, đưa tay đón gió rồi nắm chặt vào, từ từ nhắm mắt cảm thụ.

Mà thời điểm sáu vị khách mời đang “thực hành” bài học Thẩm lão sư vừa dạy, thì ở trên mạng, khung chat đã náo loạn không thôi.

Cộng đồng mạng người đông lắm kỳ tài, bọn họ đều không cần thực hành, trong nháy mắt liền minh bạch ý tứ của Thẩm Ngôn.

"Thẩm lão sư tuyệt đối là ‘lão tài xế’ (1) chuyên nghiệp có ba mươi năm kinh nghiệm, giám định xong xuôi."

- ----

(1) Lão tài xế: là từ lóng thuộc ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc, ý chỉ trong một cuộc nói chuyện bình thường trong sáng, có người hay bẻ lái từ những vấn đề vốn dĩ không có gì đặc biệt sang chuyện 18+, có yếu tố thô bỉ, biến thái… Ngoài ra thì từ “tài xế kinh nghiệm” còn hay được dùng để chỉ người dày dặn kinh nghiệm trong chuyện đó (lý do tại sao lại chỉ chuyện đó và tại sao lại nói họ có kinh nghiệm, e hèm, các bạn biết cụm từ chơi trò xe rung chớ, mà để làm được thì yêu cầu “tài xế” không thể là tay mơ nheee 凸(¬‿¬)凸)

- ---

Chương sau: Tôi Sợ Có Kẻ Đột Ngột Nhào Lên Cắn Mình

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện