Edit: Tê Tê Team
Chắc hẳn các bạn ngạc nhiên lắm khi thấy mình đăng chương mới =))) Chính mình cũng còn bất hết cả ngờ cơ mà.
Thôi thì tự cố gắng với bản thân hoàn truyện trong năm nay (?) nhỉ…
Diệp Đường Đường nằm sấp dưới người Bàn Tử, Nguyên Tiểu Diệp quỳ trước người Bàn Tử.
Hai người đều nhìn Bàn Tử bằng ánh mắt muốn giết người.
Lòng Bàn Tử hơi căng thẳng, dở rồi, anh ta một phát đắc tội cả hai người không dễ chọc!
Mặc dù hệ thống thông báo anh ta dùng Nắm đấm đánh bại hai người, nhưng nếu nói thật thì hai người kia bị đâm chết, nhất là Đường thần, bị anh ta lấy mông đè chết chứ còn gì!
Tim Bàn Tử vừa đập thình thịch vừa mở máy ảnh hệ thống ra chụp với hai người.
Cất ảnh chụp vào balo, lúc này Bàn Tử mới đứng dậy khỏi Diệp Đường Đường, khuôn mặt mập mạp nở nụ cười.
“Ôi chao sao lại thế này, hai vị đại thần vừa choảng nhau phải không! Hay là tôi kéo hai người dậy choảng tiếp nhé?”
Diệp Đường Đường: “…”
Nguyên Tiểu Diệp: “…”
Hai người vừa là kẻ địch bây giờ lại cùng chiến tuyến, bọn họ chỉ muốn giết chết Bàn Tử.
Lập tức, lập tức cho đầu thai luôn!
Bàn Tử nói: “Tôi đến đỡ anh nào Đường thần.” Súng trường trên tay đã cầm sẵn, nhắm ngay đầu Diệp Đường Đường.
Khi bị Bàn Tử đặt dưới mông, máu của Diệp Đường Đường vốn đã tụt xuống, một súng của Bàn Tử là đủ tiễn anh, Cố Triều Sinh trong bộ đàm còn đang quang quác gọi bậy.
“Đội trưởng, anh chết kiểu gì thế? Gã ‘Thích ăn gạo’ này là ai? Bây giờ em đi báo thù cho anh!”
Diệp Đường Đường không nói gì cả, anh không giao tiếp với đội viên nhà mình, rời thẳng game offline luôn.
Diệp Đường Đường tan nát cõi lòng.
Anh, Phỉ Lạc Nhuyễn Đường, đại thần lâu năm uy tín giới eSport, đường đường là Vua súng giết vô số địch, chết kiểu gì cũng được… Chỉ không chấp nhận được việc chết dưới cái mông mỡ của một thằng đàn ông!
Quá sỉ nhục… Lúc này Diệp Đường Đường vẫn nhớ lại được cảm giác bị đè dưới mông Bàn Tử, ngạt thở không thoát ra được.
Diệp Đường Đường bỗng sững sờ, hóa ra trong PUBG cũng có thể dùng dáng người làm vũ khí tấn công ư?
Trong game, ba người Cố Triều Sinh thấy Diệp Đường Đường offline đột ngột, phản ứng đầu tiên của bọn họ là, “Chiến đội xảy ra chuyện gì à? Không thì sao chẳng nói gì đã logout rồi?”
Một đội viên lâu năm một chút nói: “Mọi người tiếp tục đi, tôi off xem sao.”
Cố Triều Sinh đồng ý: “Em đến chỗ đội trưởng chết để xem thật ra tên Thích yêu gạo kia là yêu ma quỷ quái gì.”
…
Thanh máu Nguyên Tiểu Diệp sắp thấy đáy, cuối cùng Bàn Tử ngồi xổm xuống, đưa tay cứu Nguyên Tiểu Diệp.
Bàn Tử làm người rất có nguyên tắc, lúc trước anh ta nói câu “Bạn chết tôi chắc chắn không cứu” còn phải tùy điều kiện tiên quyết là nguyên nhân Nguyên Tiểu Diệp chết không phải do anh ta.
Bàn Tử thích tùy tiện, thích chơi mư hèn kế bẩn, cũng thích gài bẫy đồng đội nhưng không có nghĩa là anh ta thích chủ động hố đồng đội chết.
“Cảm ơn.” Nguyên Tiểu Diệp nói cảm ơn khiến Bàn Tử liếc xéo.
Bàn Tử sờ mông, bây giờ anh ta có nên mua bảo hiểm cho mông mình không đây.
Nguyên Tiểu Diệp đứng dậy, dùng first aid kit hồi máu đến 80% rồi uống một bình giảm đau (pain killer).
Vị của bình giảm đau màu cam rất gớm, Nguyên Tiểu Diệp nhìn cái bình rỗng tuếch, trên đó viết thuốc bổ máu vị cherry.
Bình rỗng sẽ bị hệ thống tự động thu về, thanh máu Nguyên Tiểu Diệp chạm nóc, Bàn Tử đã loot xong xác Diệp Đường Đường.
“Đường thần dùng súng thính M24, ngon hơn 98K chút, cũng có thể một đạn hai đầu.”
Bàn Tử chỉ vào hòm của Diệp Đường Đường, Nguyên Tiểu Diệp ngồi xổm người xuống nhặt súng bắn tỉa M24 lên.
Đây là lần đầu tiên cô thấy khẩu súng bắn tỉa này, thân súng M24 màu xám bạc, đường cong mượt mà tinh xảo.
Bàn Tử bên kia nói: “Trước kia VSS cũng là súng thính, nhưng sát thương quá thấp, là sự sỉ nhục với súng thính, sau khi bị người chơi phản ánh thì đã ra khỏi thính rồi.”
Nguyên Tiểu Diệp trang bị linh kiện súng, giơ súng bắn thử ra xa hai phát, thân súng rung động khiến cô biết đại khái cách sử dụng khẩu súng này.
Nguyên Tiểu Diệp để khấu súng một bên, đào hố muốn chôn thi thể Diệp Đường Đường.
Bàn Tử thuận miệng hỏi: “Tại sao lại phải chôn? Cứ như em đã từng làm thế này rồi ý.”
Nguyên Tiểu Diệp thấp giọng: “Quen rồi, thi thể không chôn xuống dễ gây dịch bệnh.”
Bàn Tử dừng động tác: “Ha ha… Ngoài đời thực em làm ngành mai táng hả?”
Nguyên Tiểu Diệp kỳ quái nhìn Bàn Tử: “Em là giáo viên.”
Giáo viên trường nào mà có thói quen chôn xác hả! Bàn Tử nhất thời im lặng, anh ta rất muốn hỏi Sương Diệp trường nào ở hành tinh nào, sau này anh ta có con còn biết đường né.
Thi thể Diệp Đường Đường bị chôn xuống, chỉ lộ cái đầu ra bên ngoài.
Bàn Tử im lặng: “Em muốn thu hút thù hận chứ gì!”
Nguyên Tiểu Diệp lắc đầu: “Mặt anh ta đẹp mà, chôn thì phí lắm.”
Bàn Tử: “… Anh thấy em chôn thì tốt hơn đấy.”
Nguyên Tiểu Diệp đặt súng sau lưng, rút một đống cỏ đắp lên đầu thi thể Diệp Đường Đường.
Làm xong xuôi, cô khựng lại, chạm bàn tay xuống đất, thản nhiên nói: “Hướng nam có hai người tới.”
Dứt lời, Nguyên Tiểu Diệp lưu loát tìm một cái cây, hai ba phát bò lên.
Bàn Tử ngó Nguyên Tiểu Diệp, cũng chạm tay xuống đất, chả cảm thấy cái mẹ gì