Edit: Tê Tê Team
Khẩu súng lục này cầm không đầm tay, đạn lại chưa đến 30 viên, tốc độ bắn chậm, sát thương chỉ ở mức trung bình, Nguyên Tiểu Diệp cũng không thích sử dụng nó.
Khi bước vào tầng 1 nhà Bàn Tử ở, Nguyên Tiểu Diệp nhìn thấy thùng dụng cụ trên mặt đất, cô ngồi xuống thử lấy dụng cụ bên trong.
Không thể lấy đồ bên trong thùng dụng cụ được.
Nguyên Tiểu Diệp nghe thấy tiếng súng vang lên trên tầng, từ âm thanh phán đoán đó là một khẩu súng máy, một khẩu khác là súng ngắn.
Bây giờ đang ở trong nhà, nếu cô xông lên đánh nhau với đối phương trong không gian nhỏ hẹp, mất nhiều hơn được.
Nguyên Tiểu Diệp ngoặt ra khỏi cửa nhà, nhặt được hai cục gạch ở nhà bên cạnh, giắt sau thắt lưng.
“Sương Diệp! Chúng ta vừa lập đội trẻ mồ côi đó! Đừng để anh rơi xuống đất thành hộp a a a a a!”
Mặc dù Bàn Tử kêu la thảm thiết bị kẻ địch đuổi riết nhưng lượng máu của anh ta vẫn luôn ở trên vạch an toàn.
Bàn Tử rơi xuống nóc nhà cao tầng cảng Georgopol, nhà cao tầng cảng Georgopol được xưng là nhà xếp hình vì hình dạng nhìn từ trên xuống giống như những mảnh ghép nhỏ.
Bàn Tử tưởng là rơi trên nóc nhà sẽ an toàn lắm, thế mà dưới nhà này lại có người.
Nóc nhà cũng đã bị loot rồi, đồ không còn gì ngoài cái chảo thần thánh.
“Cứu cậu ta làm gì, đội chúng ta tập trung thắng solo thôi mà, để cậu ta tự sinh tự diệt đi chứ còn gì.
” Sấu Hầu cười trên nỗi đau của người khác.
“Nói chuyện không có miếng duyên nào luôn á!”
Sấu Hầu và Sư Thi không gặp kẻ địch, Sấu Hầu mang Sư Thi đi loot nhà, Sư Thi ở sau lưng Sấu Hầu, nhặt đồ anh ta không muốn nhặt.
Nguyên Tiểu Diệp đã lén lên tầng 3, cô nhỏ giọng hỏi Bàn Tử trong bộ đàm: “Ba người à?”
“Cái gì! Anh trên sân thượng, ở đây chỉ thấy mỗi hai người!” Trong lúc vô tình Bàn Tử dùng chảo đánh bay đạn của kẻ địch, lập tức phởn: “Anh mạnh lắm đấy!”
Ngay một giây sau đó.
Mông bự đáng tự hào đã từng đè chết vô số tuyển thủ chuyên nghiệp của Bàn Tử, bị súng ngắn tàn nhẫn bắn trúng.
Anh ta quỳ rạp xuống đất, bò quanh phòng cao nhất của căn nhà bị hai kẻ địch vây.
Súng ngắn mà cận chiến và bắn ở cự ly gần đúng là vô địch, cơ thể bị bắn trúng dù không phải hehot nhưng thanh máu cũng cạn.
Dù Bàn Tử có bò quanh cũng không trụ được lâu.
Cô phải chạy nhanh tới.
Ở góc cầu thang tầng 3 dẫn lên tầng 4, Nguyên Tiểu Diệp nhìn thấy một người nằm rạp trên mặt đất, chiếc áo khoác màu nâu gần như hòa lẫn với sàn nhà, nếu không nhìn kỹ đúng là có thể bỏ sót cái tên này.
“Ugru ugru.
” Nguyên Tiểu Diệp giả tiếng bồ câu gù, đến cả Bàn Tử cũng kêu lên: “Sao lại có bồ câu nữa!”
Người mặc áo khoác nâu nằm trên cầu thang rõ ràng là bị choáng váng, sao tầng này lại có bồ câu? Chẳng lẽ PUBG đã thêm cả động vật sau khi update?
Bên chính thức không nhắc đến, có khi lại để người chơi tự phát hiện trứng màu*.
(*) Trứng màu: đề cập đến những chi tiết thú vị, cốt truyện ẩn trong phim mà không được tìm kiếm cẩn thận sẽ bị bỏ qua
Không biết bồ câu trong PUBG trông như thế nào nhỉ?
Người áo khoác nâu không khỏi tò mò nên đi thăm dò xuống tầng dưới để kiểm tra tình hình.
Vừa ló đầu ra tìm tòi, tầm mắt anh ta chỉ có cục gạch màu đỏ, người mặc áo khoác bị nện đến ngu người, vừa định lên tiếng thì một nòng súng đã được nhét vào miệng anh ta, chống vào chỗ sâu trong yết hầu để anh ta hoàn toàn không nói ra lời.
Người trước mặt là một người đàn ông thấp bé với chiếc mặt nạ y sĩ mỏ chim, rõ ràng là một chiếc mặt nạ nhưng lại khiến người ta cảm thấy như đang mỉm cười.
Là Sương Diệp!!!
Áo khoác nâu nghĩ là đội YB song sát sẽ đến khu thùng container của cảng Georgopol, đó là khu vực nhiều đồ, sao bọn họ lại chạy ra đây!
Áo khoác nâu chỉ có thể phát ra tiếng u u.
Nguyên Tiểu Diệp bóp cổ anh ta, nòng súng không rời, cô nằm trên lưng người kia, ghé vào lỗ tai anh ta nói: “Lên sân thượng.
”
Không hiểu sao, áo khoác nâu ngoan ngoãn nghe lời Sương Diệp, cõng đối phương lên sân thượng.
Cánh cửa gỗ màu trắng trên nóc nhà bị mở ra, hai người đồng đội đang vòng vòng với Bàn Tử bực bội quay lại nhìn: “Đã bảo cậu ở dưới canh giữ cơ mà, sao lại lên…”
Giọng nói đột ngột dừng lại, họ nhìn thấy nòng súng trong miệng áo khoác nâu, có kẻ địch!
Nguyên Tiểu Diệp đẩy áo khoác nâu ra, giẫm lên đầu anh ta đập 3 cái liên tiếp, trong lúc đánh bại một người, hai cục gạch khác nhau ném trúng hai người trên sân thượng!
Mặc dù cục gạch nhỏ nhắn xinh xắn nhưng lực rất mạnh, đúng là ám khí đánh lén hố người tốt nhất.
Khi hai kẻ địch cảm thấy choáng váng chóng mặt, Nguyên Tiểu Diệp tiến lên trước đối phó một người trong đó, bẻ ngoặt tay anh ta ra sau lưng, chĩa súng của anh ta lên đầu anh ta.
Súng ngắn rất mạnh, bàn tay Nguyên Tiểu Diệp tê râm ran buông người đã gục xuống đất, người còn lại vẫn đang quay cuồng.
Anh ta cầm súng máy hạng nhẹ trong tay, nhắm vào Nguyên Tiểu Diệp bắn điên cuồng, ngốn hết một hộp đạn, không túng nổi một cọng tóc Nguyên Tiểu Diệp.
Anh ta sốt ruột thay đạn, Nguyên Tiểu Diệp không chút hoang mang bước đến trước mặt anh ta, thừa dịp anh ta hốt hoảng thay đạn, nâng súng lên bắn một phát.
Người này ôm hận ngã xuống đất, đẹ con đũy mụ tại sao DP28 thay đạn chậm vậy! Sau này anh ta dí mông thèm khẩu súng lởm này nữa!
Bàn Tử đã quen với kỹ năng của Nguyên Tiểu Diệp, nhưng đứng ngoài quan sát vẫn không khỏi kinh sợ.
Khi Nguyên Tiểu Diệp cứu Bàn Tử dậy, anh ta đột nhiên nói: “Trước kia em không phải là lính đặc chủng gì đấy chứ, làm gì có người bình thường nào giỏi như vậy, hay là em bị tiêm chất thuốc cải tiến đặc biệt ha ha ha ha!”
Động tác trên tay Nguyên Tiểu Diệp ngừng lại, hờ hững nói: “Có khi thế thật, thật ra em là người cải tiến gen.
”
Bàn Tử càng cười to hơn: “Khó thế mà cũng nghĩ ra được.
”
Bàn Tử đứng dậy nốc thuốc, Nguyên Tiểu Diệp loot ba cái hòm dưới đất, cô lấy đồ mình cần, còn đâu để cho Bàn Tử.
Đội Nguyên Tiểu Diệp lục soát xong khu nhà cảng Georgopol với tốc độ nhanh nhất, vừa rồi nhảy xuống tiếng súng như pháo, thực tế thì bọn họ không hề gặp kẻ địch khi loot đồ.
Ngoài ba người lúc đầu Bàn Tử gặp phải.
Ba mươi giây nữa là bo 1 thu, họ còn cách vùng an toàn khoảng vài nghìn mét.
“Chắc điểm đỗ xe ở bên kia.
”
Bốn người đi về phía điểm đỗ xe, cũng may chiếc xe con màu xanh vẫn còn trong gara, bốn bọn họ lên xe, Bàn Tử lái xe giỏi nhất làm tài xế.
Sư Thi ngồi ghế sau, đột nhiên hỏi: “Chúng ta không đến bệnh viện xem bệnh nhân lây nhiễm à?”
“Lần sau dẫn cô đi xem, trận này phải chạy bo trước đã, chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn cả đội chúng ta chết ngoài bo hả?”
Bàn Tử nói xong, liền thấy mặt cô cả họ Sư trong gương xị ra, không giấu được thất vọng trên mặt.
Sư Thi nói: “Được, vậy lần sau mấy người dẫn tôi đi