Edit: Pannie
Tiếng khiêu khích của đứa trẻ Sư Thi vừa dứt.
Toàn bộ 2 chiến đội bị diệt sạch, hơn 20 quả nade cũng cỡ máy bay ném bom size S rồi, bọn họ chưa kịp phản ứng đã nổ từ đầu đến chân, mặt xám mày tro.
Tên tám người chơi bị giết cùng xuất hiện trên màn hình thông báo của hệ thống, chỉ hơn kém nhau chưa đến vài giây.
Tên của Chiến Linh và Diêm Nhất Chu lẫn trong 8 cái tên, rất là gây sự chú ý, nhìn kỹ cả 8 người này đều là thành viên của YOUTH và Hao Châu Cuồng Hoan.
Nhìn lại người giết đầu tiên, thêm cả hai cái tên khiến người ta có chết cũng khó quên là Sương Diệp và Thích ăn gạo, còn cả hai cái tên Tề Thiên Đại Thánh và Hoa Bất Lạc cực kỳ lạ mắt.
Lập tức có người nghĩ đên hai khuông mặt mới đứng cạnh YB song sát lúc đầu, chắc chắn hai người này là Tề Thiên Đại Thánh và Hoa Bất Lạc!
Sau khi Chiến Linh bị nổ chết, đen mặt không cho phép đồng đội rời game, yêu cầu ai nấy tự theo dõi trận đấu.
“Chết một lần là ngoài ý muốn, nhưng chết đến lần thứ hai thì không phải nữa rồi, để ý đến chiến thuật và phối hợp của bọn họ, nhất định phải có gì trong đó, đừng có coi thường nữa!” Chiến Linh nói vậy.
Bên Hao Châu Cuồng Hoan, Diêm Nhất Chu cười ha ha: “Lần đầu tiên tôi bị đánh bom điên cuồng như thế đấy, bốn người họ chơi thú dzị ghê, tôi muốn xem tiếp, các cậu muốn offline đi tập hay xem tiếp cũng được…”
Diêm Nhất Chu dừng một chút, “Nhưng mà đã bị ném bom đến mức không đánh trả nổi, tôi nghĩ chắc là các cậu cũng tò mò bọn họ có thể ăn gà được không, đúng không?”
Một thành viên Hao Châu Cuồng Hoan nói: “Đội trưởng, đừng nói gà, cẩn thận bị hệ thống cấm nói.
”
Diêm Nhất Chu: “Chỉ cần không có ý xúc phạm thì có chửi bậy cũng không bị hệ thống cấm, nhìn đi bọn họ sắp phải vào bo rồi!”
Bốn người Nguyên Tiểu Diệp nhanh chóng loot 8 cái hòm, phất lên sau một đêm.
Theo Bàn Tử nói thì là: “Giờ đầy máu tôi cũng cắn thuốc (dùng túi y tế) được, mà còn vừa cắn vừa vứt ấy chứ.
”
Bo an toàn bắt đầu thu hẹp, lưới điện nhấp nháy trên bầu trời không ngừng đến gần, khi vị trí của nó khớp với vòng tròn trắng trên bản đồ, một đợt bo độc đã thu xong.
Vị trí khu an toàn tiếp theo đã xuất hiện.
Cảng Novorepnoye không còn trong bo nữa, bên trong khu an toàn chỉ có mảng lớn màu xanh và một khối đất rất nhỏ ở bờ đối diện.
Làm sao để vào bo an toàn, đồng thời tìm được chỗ đứng là vấn đề cấp bách bây giờ bốn người Nguyên Tiểu Diệp cần giải quyết.
“Em chắc chắn có địch trong biển chứ?” Bàn Tử liên tục xác nhận với Nguyên Tiểu Diệp, nếu như thật sự có người dưới nước, bọn họ làm thế nào để thở dưới nước lâu như vậy?
Bàn Tử ném nghi vấn ra ngoài.
Nguyên Tiểu Diệp muốn xuống biển đối phó kẻ địch, cô trả lời Bàn Tử; “Thấy đống ống rơm kia không, bọn họ thở qua cái ống đó, không cần nín thở.
”
Bàn Tử kinh ngạc: “Đây là biện pháp cổ trong TV mấy trăm năm trước nè!”
“Phương pháp sinh tồn không phân biệt cũ hay không, anh nói nhiều quá đấy, hoặc là đưa ra biện pháp khác vào được bo, không thì để em giết bọn họ.
”
Bàn Tử cam đoan Nguyên Tiểu Diệp sẽ không quạo với Sư Thi nên bảo Sư Thi bắt lấy cánh tay Nguyên Tiểu Diệp, không để Nguyên Tiểu Diệp cục súc xuống biển giết chóc.
Nhỡ có người bắn trộm mông họ phía sau, Nguyên Tiểu Diệp lại ở trong biển thì bọn họ phải đối phó với đội bắn trộm mông bọn họ như thế nào.
Chiến thuật đội bốn người với hai người không giống nhau.
Trong lúc suy nghĩ, Bàn Tử ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: Trong đội bọn họ có mỗi sức chiến đấu của mình Sương Diệp là pro, kỹ năng và phẩm chất của những người còn lại chỉ là gà mờ, nếu gặp đội chuyên nghiệp thì bọn họ chính là shipper (mang đồ trên người đến cho người ta loot).
Sức chiến đấu của Sấu Hầu coi như không tệ, nhưng cái tên này lười bỏ mẹ, không phải lúc cần thiết thì hoàn toàn không ra tay.
Bàn Tử lén liếc nhìn Sương Diệp cáu kỉnh nhưng không tức giận, gánh ba quả tạ, đúng là làm khó Sương Diệp.
Nếu như kỹ năng của Bàn Tử và Sương Diệp không kém nhau mấy, chắc chắn anh ta sẽ đồng ý yêu cầu xuống nước đánh người của Sương Diệp.
Hiện giờ bọn họ cần đảm bảo tỉ lệ sống sót của tất cả các thành viên, dù vào bo cuối không có ích nhưng cũng có thể đỡ đạn cho Sương Diệp… Dù không ăn gà được thì xếp hạng ở cuối cũng có thể cao chút.
Bàn Tử đã quên trận này chỉ là một trận họ chơi bừa, anh ta hoàn toàn coi nó thành trận thi đấu.
Lúc đầu có quá nhiều chiến đội chuyên nghiệp, tạo cho anh ta ảo giác đây là một trận thi đấu.
Bàn Tử đề nghị đi tìm xe chạy bo, đi đường bộ qua cầu, hướng đến bãi đất duy nhất trong bo ở bờ bên kia.
Sau khi Nguyên Tiểu Diệp suy tính, đồng ý đề nghị của Bàn Tử.
Bốn người tìm xe với tốc độ nhanh nhất, xe ở gara và ven đường cảng Novorepnoye đều bị người ta nổ hết rồi.
“Bắt người ta phải xuống biển à…” Bàn Tử bất đắc dĩ: “Anh không giỏi hải chiến, mà cũng chưa đánh đấm dưới đó bao giờ, nếu em xuống biển thì bọn anh không giúp được gì đâu.
”
Từ lúc PUBG mở ra đến giờ, số bo thu trên biển có thể đếm trên đầu ngón tay một bàn tay.
Sấu Hầu nhún vai, “Tôi cũng không có kinh nghiệm hải chiến.
”
Sư Thi: “Tôi từng xem diễn tập hải chiến rồi.
”
Một phút nữa bo sẽ thu.
Nguyên Tiểu Diệp rũ mắt, khi lại ngước lên thì cô bắt đầu tháo súng ống và cởi quần áo trên người xuống, chỉ còn lại áo lót và quần đùi cơ bản nhất.
“Mọi người tìm chỗ trốn trên bờ đi, nếu bo thu mà tôi còn chưa vào mà cũng không có thông báo chết thì hãy bơi vòng qua phía tây.
”
Bàn Tử không nhịn được nói: “Bốn người chúng ta đều có thể bơi qua đó được, em không cần phải hy sinh mình làm gì.
”
Trên người Nguyên Tiểu Diệp bây giờ ngoài balo không cởi được thì chỉ còn một con dao rựa, cuối cùng cô tháo mặt nạ xuống, mắt hạnh kỳ quái liếc Bàn Tử.
“Mắc gì em phải hy sinh.
Em muốn tìm người choảng nhau, ván này em còn chưa giết được chục đứa đây, đây là chuyện không thể chấp nhận được.
”
Bàn Tử: “…”
Anh ta nghĩ nhiều quá rồi.
Người lúc trước có thể giả vờ đáng thương, nói “Vậy em tiễn anh lên đường”, còn giả vờ lau nước mắt, sao lại đi làm mấy chuyện xúc động đậy như vậy được.
Cái cô Sương Diệp này, hoàn toàn là quỷ cuồng chiến, một ngày không đánh đấm là ngứa xương.
Nguyên Tiểu Diệp tiện tình yêu ném mặt nạ xuống đất, dù sao kết thúc ván game là loại trang phục này sẽ tự động phục hồi vào kho cá nhân, không cần nhét vào balo cho tốn diện tích.
Sau lưng cô là một con dao rựa có thể gọt đồng chặt sắt, tay trái tai phải đều cầm chảo thần thánh, một cái của Bàn Tử, cái khác của Sư Thi.
Chỉ nghe thấy Nguyên Tiểu Diệp nhảy xuống biển tùm một tiếng trong lúc mọi người chớp mắt, tóe lên bọt nước cực nhỏ, thoắt cái đã bị sóng biển nuốt hết.
“Ơ thế em không mang theo ống thở thiếc gì à…”
Bàn Tử trợn mắt há mồm, giống một con ếch xanh ngáo đá.
Thừa dịp Bàn Tử và Sấu Hầu nhìn ra biển, Sư Thi vơ vét quần áo và mặt nạ dưới đất, lén cất vào balo.
Chính chủ, ????ủ bạn đọc ch????ng -- ????????????m???????????? y????n.Vn --
Vừa nhét vừa nhìn ra biển.
Khóe mắt Sấu Hầu để ý thấy động tác kỳ quái của Sư Thi nên nhìn sang.
Động tác Sư Thi nhét quần áo ngừng lại, ngửa đầu dùng lỗ mũi nhìn người ta: