Ẩn Cư Ba Năm, Ra Ngục Thành Vô Địch

Chương 2


trước sau

Bên ngoài ngục giam. 

Lúc này, tất cả phạm nhân đều được dẫn hết ra khu đất trống bên ngoài, hơn nữa còn là xếp thành hai hàng thẳng tắp, chính giữa chừa ra một hành lang vắng vẻ. 

Vừa nghe thấy tin Mạc Hiển ra tù, cả trại giam đều bùng nổ sự ầm ĩ. 

Thậm chí còn có tội phạm cầm biểu ngữ xin chữ ký, kiểu này nào giống ra tù, nói là fan meeting chắc đúng hơn. 

Dương Tuyết theo phía sau cũng đi ra ngục giam, quét mắt nhìn một vòng, ở chọn đại ra một người thì đều là những tội phạm cấp độ S, thế mà họ lại chỉ có thể chen chúc nhau trong một góc, trở thành fan trung thành của Mạc Hiển. 

“Cũng được yêu thích quá nhỉ!”, cô ta đi sau đột ngột thốt ra một câu. 

Mạc Hiển không khỏi hừ lạnh: “Yêu thích? Đám người này chỉ ước tôi mau ra tù thôi!” 

Lần này anh ra ngoài, Tử Ngục cũng mất đi ý nghĩa, hoàn toàn không có ai trấn áp được đám tội phạm nguy hiểm này nữa. 

Ba năm nay, đám đại ca làm mưa làm gió bên ngoài này bị anh tra tấn tới mức muốn tự tử không dưới ba lần, hôm nay nghe thấy anh ra tù, họ thật sự còn nhiệt tình phấn khởi hơn là nghe tin mình có thằng cu bụ bẫm nữa. 

Mọi người thấy anh đúng giờ lên trực thăng thì đồng loạt quỳ xuống đất. 

“Kính thỉnh Mạc gia ra tù...” 

Thấy cảnh này, Mạc Hiển còn mở cửa sổ, quát bên dưới: “Đừng sốt ruột! Vài hôm nữa anh của mấy chú sẽ quay lại nha!” 

Phụt! 

Đám phạm nhân bên dưới muốn khùng luôn, đặc biệt là những kẻ bị anh tra tấn tới mức sắp điên, hiện tại mồm không ngừng la hét đòi tự sát. 

“Đại ca, cầu anh tha cho tụi em! Em không bao giờ... muốn ăn đế giày thối hoắc của anh nữa đâu!” 

“Nếu đại ca dám quay lại, em chết cho anh vừa lòng!” 

“Ba năm! Một nghìn lẻ chín mươi lăm ngày! Có ngày nào mà ông đây không sống trong ác mộng! Xin anh, đừng về nữa! Còn không ấy thì thả tôi ra đi, tôi sửa mà, thay đổi hoàn toàn, không cần gặp mặt Mạc gia nữa!” 

“...” 

Nghe thấy Mạc Hiển còn muốn quay về, thậm chí còn có người cầm dao kề cổ mình để uy hiếp. 

Đám tội phạm này có ai không phải nhân vật sừng sỏ bên ngoài chứ? 

Xách ra một người nào đó thì cũng là kẻ hung ác, phong vân một cõi trong chốn giang hồ, thế mà cuối cùng lại khuất phục dưới chân Mạc Hiển. 

Dương Tuyết quay đầu nhìn Mạc Hiển đang khoanh tay, khép hờ hai mắt. 

Tuổi không lớn, vẻ ngoài bình thường, dáng vóc trông không mấy vạm vỡ, có chút gầy, người thế này mà lại khiến đám phạm nhân trong Tử Ngục sống không bằng chết thế kia sao. 

“Anh đúng là kỳ dị, ra được rồi mà vẫn muốn quay lại, nơi này có gì thu hút anh thế?” 

Mạc Hiển chậm rãi mở mắt, nở nụ cười xấu xa: “Bao ăn, bao ở, bao gái!” 

“Anh...” 

“...” 

... 

Một tháng sau. 

Nước Hạ, trong một khách sạn xa hoa ở Giang Châu. 

Hai tay Mạc Hiển đang gối sau đầu, anh xem tin tức không ngừng phát lại trên ti vi. 

[Tiêu điểm hôm nay: Một người bí ẩn dùng năng lực bản thân phá huỷ một ổ hải tặc, hiện tại mười sáu tên đầu sỏ đã tự mình đầu thú...] 

Mạc Hiển tắt ti vi, anh chỉ thuận tiện chọn một rắc rối để thu dọn, dù sao cũng mới ra, cần luyện tay một chút. 

Thế nên Mạc Hiển đã “thuận tiện” giải quyết luôn vấn đề mà bên ngoài không xử lý được trong tám năm qua chỉ với một giờ đồng hồ, coi như là quà gặp mặt. 

Lúc này trong tay anh đang cầm một tấm hình, không thể không nói là cô gái trong tấm hình rất xinh đẹp, da trắng nõn nà, gương mặt như ánh trăng, vừa liếc nhìn cái thôi đã khiến người ta mê đắm. 

Không hổ là “đệ nhất mỹ nhân” Giang Châu. 

“Cô nói xem, cô nghiên cứu gì chả được, cớ sao lại nghiên cứu ra công thức trường sinh? Như vậy có thể nào không khiến kẻ khác ngấp nghé?”, Mạc Hiển nhìn bức ảnh, bất đắc dĩ cười nói. 

Anh thật sự không hiểu, sống lâu thì có gì tốt, sư phụ anh cũng vì vô tình tìm ra bí mật của trường sinh mà bị kẻ khác theo dõi, cuối cùng thì hi sinh vô ích. 

Reng reng reng! 

Lúc này điện thoại reo. 

Mạc Hiển nhấn nghe rồi cười nói: “Số 1, có hài lòng món quà ra mắt tôi tặng không?” 

“Ranh con, đúng là dao báu không tuổi ha! Ra tay một cái là chí mạng, nhiệm vụ lần này, cậu phải
hoàn thành tốt đấy!” 

“Nhận nhiệm vụ cũng được nhưng tôi có một điều kiện!” 

“Nói đi!” 

“Tôi muốn gầy dựng lại Thập Điện Diêm La, tôi sẽ chọn ra mười người thân nhất trong Tử Ngục, sau này mười người đó đều làm việc cho tôi, mà người, mạng, quyền, tiền đều do tôi quyết định!” 

“...” 

Lôi đại một kẻ trong Tử Ngục ra thì đã đủ để chế tạo khủng hoảng cho toàn thế giới rồi, một mình Mạc Hiển đã đủ căng, giờ hay rồi, tên này còn đòi thả thêm mười người, bất cẩn chút thôi là đám này có thể làm cho thế giới đảo điên, trời đất đảo loạn. 

Bên kia im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng thốt ra một câu: “Một khi anh hùng rút kiếm, đó sẽ là kiếp nạn mười năm của chúng sinh! Lần này, cậu định gây ra phiền phức cỡ nào mới bằng lòng bỏ qua!” 

“Thời gian ba năm vừa hết, con rồng bị vây khốn cũng nên rời núi thôi! Tôi đồng ý trả cho thế giới sự bình yên, tôi làm được rồi! Tiếp theo, thế giới này nên bồi thường cho tôi!”, Mạc Hiển nói bằng giọng điệu lạnh như băng: “Kẻ từng tham dự vào sự kiện năm xưa, không một ai thoát được đâu! Không! Kẻ! Nào! Chạy! Thoát! Được!” 

“...” 

Một giây sau, Mạc Hiển cúp máy, không cho bên kia cơ hội phản bác bất cứ điều gì. 

Với mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ lần này, ngoài Mạc Hiển thì chắc không ai dám nhúng tay, vừa lúc anh có thể theo dõi đám người đã hại chết sư phụ, đồng thời giải quyết luôn. 

Cùng một mục đích, cùng một nhóm người! 

Đều tới vì trường sinh! 

... 

Lúc này, tại tập đoàn Phong Hoa Giang Châu. 

“Cái gì? Mai mối xem mắt?” 

“Còn là mới ra tù? Ông nội hết chuyện làm rồi ạ?” 

“Còn phải theo đuổi anh ta? Cháu cua gã đó?” 

“...” 

Một cô gái với mái tóc dài tung bay mang đôi giày cao gót đế hồng vừa nói chuyện điện thoại vừa đi dọc theo hành lang tới văn phòng. 

Cô ấy chính là tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Phong Hoa, đứng thứ mười trên bảng xếp hạng nhà giàu Giang Châu, người duy nhất có tên khi mới hơn hai mươi, đồng thời còn là nữ. 

Đây là ví dụ mẫu cho việc tài năng và vẻ ngoài cùng tồn tại, không thể nói là có một không hai nhưng cũng là hiếm có ngàn dặm mới tìm được một. 

Không biết ông nội cô ấy nghĩ sao nữa, làm mai làm mối cũng thôi, dù gì cũng phải chọn người bình thường chút chứ. 

Thế mà chọn người mới ra tù! 

Xem thường ai thế không biết! 

“Được rồi ông nội, cháu sẽ không đi gặp người kia đâu! Đánh đấm giỏi hả! Đánh đấm giỏi thì làm được gì, sau đó thì có thể dùng nắm tay nói chuyện sao?”, Tần Lan mất kiên nhẫn nói, sau đó cúp điện thoại. 

Nhưng khi cô ấy đẩy cửa văn phòng ra người bỗng lắc lư lảo đảo. 

Hiện tại ghế của cô đang bị một người đàn ông chiếm mất, hai chân anh vắt lên bàn làm việc, trong tay còn đang cầm ly uống nước của cô để uống. 

Tần Lan còn chưa kịp bình tĩnh, người đàn ông đã lên tiếng. 

“Cô có biết tôi đã phải chờ cô năm phút rồi không? Số 1 còn không dám bắt tôi đợi lâu thế đâu nhé cô gái! Tốt nhất cô nên cho tôi một cái cớ hợp lý đi!”, Mạc Hiển cầm ly uống nước của Tần Lan, nhấp ngụm trà, sau đó phun cái phèo. 

“Ố đệch! Táo tàu kèm đường đỏ, kinh nguyệt của cô không đều à?” 

“...”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện