Khi đi ngang qua Mạc Hiển, gương mặt của cô ấy ngập tràn niềm vui, lấp lánh vẻ đắc ý vì gặp được người trong lòng, nhưng khi nhìn thấy đám người Chu Vân Phi thì nụ cười ấy biến mất ngay lập tức.
Thậm chí nét mặt còn thay đổi lại ngay trong một giây, không chút chần chừ!
Đây thực sự là thái độ tiêu chuẩn kép cực kỳ rõ ràng!
Cô nàng này đúng là có hai bộ mặt!
“Hầy, người đẹp trai lắm phiền não như thế đấy! Tôi chỉ làm bảo vệ thôi mà vẫn có phụ nữ thích tôi, anh thấy có bực không?”, Mạc Hiển nhìn Chu Vân Phi với vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa vỗ vai hắn vừa cười nhẹ: “Thật là mong anh có thể hiểu được nỗi khổ của tôi. Tôi đi trước nhé, tạm biệt!”
Nói xong, anh đi về phía chiếc Mercedes G đang đỗ trước cổng công ty.
Để lại đám người Chu Vân Phi đứng sững sờ trong gió!
Chắc hẳn lúc này không còn ai nghi ngờ lời mà Mạc Hiển vừa nói nữa. Có lẽ nào, Tần Lan thực sự đang theo đuổi anh?!
Dù sao thì một người nổi tiếng lẫy lừng như Công Tôn Cẩm còn bị anh chê bai vì bám dính như keo kia kìa!
Trên xe.
Mạc Hiển vừa bước lên xe, Công Tôn Cẩm lập tức nhào đến gặm c ắn anh.
“Chết tiệt! Công Tôn Cẩm, dù gì cô cũng là… ưm, cũng là con nhà khuê các đấy, cô chú ý xung quanh một chút được không hả!”
“Vừa nãy ở ngoài kia có quá đông người, em đã kiềm chế lắm rồi đấy! Lại đây, để em hôn tí nào!”
Dứt lời, Công Tôn Cẩm lại dán sát vào anh: “Hê hê, chuyện này sẽ khiến đám công chúa ở châu Âu ghen tị chết luôn!”
Đám người Chu Vân Phi đứng trước cổng công ty của tập đoàn Phong Hoa, kinh ngạc từ chuyện này đến chuyện khác, miệng không thể nào khép lại được.
Chiếc Mercedes Benz G ấy cứ lắc lư qua lại, vì xe có dán phim chống trộm nên bọn họ chỉ biết đứng đó há hốc mồm vì sốc.
Ở trong xe.
Mạc Hiển giãy giụa không chịu, cuối cùng, sau khi anh để Công Tôn Cẩm hôn anh như ý muốn, cô nàng này mới buông anh ra với vẻ hả hê.
“Mẹ nó, sao cô giống hệt mấy cô gái bên châu Âu vậy?! Tôi thừa nhận là tôi có đẹp trai một chút, nhưng cô chú ý xung quanh giúp tôi được không, tôi không muốn ngày mai xuất hiện trên mặt báo đâu! Lần này tôi về đây, chỉ có hai chữ thôi, kín tiếng! Kín tiếng đấy, có hiểu không?! Cô thấy tình địch chưa đủ nhiều à?!”, Mạc Hiển xoè hai tay ra, nói với vẻ bất lực.
Nghe anh nói vậy, Công Tôn Cẩm mới sực ngộ ra, lập tức gõ gõ trán mình.
Đúng nhỉ!
Mình khoe khoang như vậy, ngộ nhỡ các cô nàng kia biết Mạc Hiển đang ở Giang Châu rồi kéo đến đây giành với mình thì sao?!
“Xin lỗi, xin lỗi, lần sau em nhất định sẽ biết kiềm chế hơn!”, Công Tôn Cẩm nói với vẻ hối lỗi: “Anh yên tâm, em đảm bảo anh sẽ không lên báo. Nếu có ai đó dám loan tin, ngày mai em sẽ khiến cả nhà kẻ đó biến mất không dấu vết, gia phả cũng sẽ bị xóa sạch!”
“Nhóc con, cô có đến hai bộ mặt đấy nhỉ!”
“Hê hê, anh chưa được thấy nhiều đâu, hay là tối nay anh đến nhà em đi, em sẽ cho anh thấy thứ mà chưa có ai từng nhìn thấy!”
“…”
Nghe vậy, Mạc Hiển bèn thắt chặt dây an toàn hơn một chút.
Chẳng bao lâu sau, chiếc Mercedes-Benz G đã rời khỏi cổng công ty.
Đến giờ đám người Chu Vân Phi vẫn chưa thôi kinh ngạc. Một tay bảo vệ cỏn con mà lại quen biết một người ngay cả thị trưởng cũng phải kiêng dè như cô Công Tôn ư?!
Chiếc xe này đang lái đến ngoại ô Giang Châu.
Sau khi rời thành phố, xe chạy vào một nơi bí mật phải cần quẹt thẻ mới có thể ra vào. Rõ ràng đây là một cơ quan nội bộ được bảo vệ nghiêm ngặt.
Bộ chỉ huy quân sự Giang Châu!
Văn phòng trên tầng cao nhất.
Một ông lão đã pha xong trà, đang cung kính ngồi đợi trên ghế xô pha.
Chốc chốc lại nhìn đồng hồ, chốc chốc lại nhìn điện thoại.
Cho đến khi có tiếng bước chân vọng đến từ ngoài hành lang.
Cót két!
Khi cánh cửa được đẩy ra, Công Tôn Cẩm và Mạc Hiển từ ngoài bước vào.
“Anh là anh Mạc, người được mệnh danh là Tu La Trần Gian sao?!”
Ông lão quan sát anh một lúc, sau đó nở nụ cười ngại ngùng: “Trẻ tuổi và đẹp trai hơn
trong lời đồn! Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, tôi đã nghe tên anh từ lâu lắm rồi!”
Ông lão có mái tóc bạc phơ ấy khi đứng trước mặt Mạc Hiển lại giống hệt như một hậu bối, lời lẽ tràn ngập sự kính trọng, ngưỡng mộ và khách sáo.
Điều này khiến Công Tôn Cẩm đứng ở bên cạnh sục sôi vì phấn khích, xem mắt nhìn của cô ấy đi, xem người đàn ông mà cô ấy đã chọn đi kìa!
Thật là đỉnh!
“Nói vào việc chính đi. Một ngày tôi nghe đến tám trăm câu xu nịnh kiểu này đấy!”, Mạc Hiển ngồi xuống xô pha rồi gác thẳng chân lên bàn, đoạn lạnh nhạt trả lời.
Dọc đường trò chuyện với Công Tôn Cẩm thì vẫn cười cười nói nói, nhưng khi nói chuyện với ông lão này, Mạc Hiển lập tức thể hiện khí chất của kẻ bề trên.
Bởi vì anh biết rõ những người phụ nữ ấy tiếp cận anh chỉ vì anh đẹp trai thôi, nhưng những kẻ khác thì không giống vậy, bọn họ muốn tiền của anh, quyền lực của anh và muốn cả mạng sống của anh!
Ông lão cười cười xấu hổ, không nịnh nọt anh nữa mà đẩy cốc trà đã pha về phía trước: “Nghe nói khoảng thời gian qua lại có thêm mười phạm nhân được thả ra khỏi Tử Ngục. Những phạm nhân đó hoặc là đại gia tài phiệt, hoặc là sát thủ hàng đầu, hoặc từng là quản lý của một khu vực nào đó. Anh Mặc, mười người này được ra tù sớm, xin hỏi chuyện này có liên quan đến anh không?!”
Mỗi lần có người được thả ra khỏi Tử Ngục, tất cả quốc gia trên khắp thế giới đều cảm thấy căng thẳng.
Huống chi trong khoảng thời gian này có đếnmười người được thả ra cùng lúc, nếu tính cả Mạc Hiển thì sẽ là mười một - con số cực kỳ đáng kinh ngạc.
Từ khi Tử Ngục thành lập đến nay, số người được thả ra tổng cộng chưa đến mười một người, thế mà chỉ trong một tháng ngắn ngủi vừa qua đã thả nhiều phạm nhân nguy hiểm như vậy.
Lãnh đạo các ban ngành của nước Hạ đều đang vô cùng lo lắng, bởi nếu những kẻ này muốn quậy phá thì chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người đau đầu.
“Tôi cho thả đấy! Tôi muốn thành lập lại Thập Điện Diêm La!”
Mạc Hiển châm một điếu thuốc, trầm giọng nói: “Hoặc ông có thể gọi là, Hội Thập Lão! Từ nay về sau, tiền bạc, mạng sống và quyền lực của mười người này đều do tôi quản lý! Sao hả?! Đây là chuyện mà Số 1 đã cho phép, thế mà một Tổng đốc Giang Châu nhỏ bé như ông cũng phải hỏi đến sao?!”
Mười người mà anh chọn bao gồm hầu hết mọi ngành nghề mà thế giới này có thể nghĩ đến!
Nói cách khác, một mệnh lệnh của Mạc Hiển cũng đủ khiến thế giới hỗn loạn!
Một nhân vật nguy hiểm và đáng sợ như vậy lại đến Giang Châu, điều này khiến ông lão cả ngày chìm trong lo sợ!
“Vậy… anh Mạc đến Giang Châu, có nhiệm vụ đặc biệt gì hay không?”, ông lão thận trọng hỏi.
Mạc Hiển búng nhẹ tàn thuốc rồi cười lạnh lùng: “Cấp bậc của ông quá thấp, có những chuyện không biết sẽ tốt hơn!”
“Vâng, vâng… Anh mới đến Giang Châu, nếu chưa quen hoặc có cần gì thì cứ việc căn dặn tôi. Nếu như có người xúc phạm anh, tôi mong anh sẽ giơ cao đánh khẽ. Họ là sành còn anh là sứ, khẩn mong anh đừng chấp nhặt với đám người ấy!”
“Bây giờ ông cũng đã gặp tôi rồi! Thế thì tốt nhất là ông nên cảnh cáo bọn họ, đừng hành động ngông cuồng trước mặt tôi, để tôi nổi giận thì không có kết quả tốt đâu!”