Cho dù Tô Thần Dật có rít gào dưới đáy lòng như thế nào đi chăng nữa, cuối cùng y cũng phải tiếp thu cái sự thật mình sống lại này. Tuy rằng y đối với thân thể này rất bất mãn, thế nhưng y tin chắc rằng màu da lúa mạch có thể phơi nắng lại, cơ ngực cơ bụng gì đó cũng có thể tập lại được. Cuối cùng liếc nhìn thanh niên nhợt nhạt trong gương một cái, Tô Thần Dật ôm cái đầu quấn đầy băng gạc run rẩy đi ra khỏi toilet.
Nghe được tiếng mở cửa, A Hổ lập tức chạy về phía trước, đỡ người Tô Thần Dật, khép nép nói: "Nhị thiếu, cậu không sao chứ?"
Tô Thần Dật yếu ớt lắc đầu, để A Hổ đỡ y tới giường, đắp mền, sau khi thấy A Hổ đã ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường mình, Tô Thần Dật chộp lấy tay của A Hổ, vẻ mặt trầm trọng: "Vị tráng sĩ này, nhị thiếu nhà anh – là tôi, muốn nói cho anh một tin xấu."
A Hổ gục đầu xuống lặng lẽ nhìn cơ thể vốn không mấy vạm vỡ của mình, ở trong đáy lòng hò hét, nhị thiếu, cậu là đang giả vờ để kích thích tôi đúng hông? Đúng hông?
Tô Thần Dật buông tay A Hổ ra, nhìn trời một góc bốn lăm độ, đôi mắt mơ hồ phiếm nước: "Tôi mất trí nhớ."
"Bịch" thấy A hổ mới vừa nãy còn đang ngồi trên ghế mà bây giờ đã trượt dài dưới đất, Tô Thần Dật cúi đầu, sâu kín liếc nhìn A Hổ rồi lại tiếp tục bảo trì góc bốn lăm độ: "Tôi biết anh không thể nào tiếp thu sự thật này, thực ra tôi cũng không thể nào tiếp thu được." Mẹ nó, ai muốn cái thân thể bạc nhược này chứ!
Ngay khi A Hổ đang ở dưới đất lòm còm bò dậy, thì Tô Thần Dật liền quăng trái lựu đạn thứ hai: "Vị tráng sĩ này, xin hỏi cao tính đại danh?"
"Bịch." A Hổ ngã xuống nền co giật, K.O!
"Nhị thiếu, cậu bình thường cũng gọi tôi là A Hổ."
"A Hổ?" Tô Thần Dật soi mói quan sát A Hổ một vòng rồi trầm ngâm nói: "Tên rất hay..." Cái tên buồn nôn thấy sợ!
"..." A Hổ bò dậy, ôm trái tim đau thương chạy tới phòng cách vách.
Ngay khi Tô Thần Dật đang ở dưới đáy lòng tự khiển trách hành vi vừa rồi của bản thân lần thứ năm thì A Hổ đã trở lại, theo sau là một gã bác sĩ trẻ tuổi mang kính mắt, chỉ thấy bác sĩ nhếch khóe miệng đến gần Tô Thần Dật, nhìn qua loa cái băng gạc trên đầu Tô Thần Dật một chút rồi lại lật mí mắt của Tô Thần Dật, cuối cùng giơ cái bản phim CT lên nhìn một chút: "Có choáng đầu không."
"Có."
"Có buồn nôn không?"
Buồn nôn? Tô Thần Dật nhíu mày, hình như khi nhìn thấy thằng cha hung thủ cũng hơi mắc ói một chút, vì vậy y thành thực đáp: "Có một chút."
Bác sĩ gật đầu buông tấm CT kết luận: "Chắc là bị tai nạn khiến não bộ bị tổn thương dẫn đến mất trí nhớ, cũng chính là bị chấn động não."
Nghe vậy A Hổ lập tức tiến lên vẻ mặt tha thiết hỏi: "Còn khả năng khôi phục không?"
Tô Thần Dật âm thầm liếc mắt, y vốn không phải là mình được chứ? Nếu thật sự có thể khôi phục lại thì đó chính là quái lạ, nhưng mà nếu như có khả năng thì y chính là quỷ rồi? Nghĩ thế, thân thể Tô Thần Dật không khỏi run lên, ma quỷ biến đi, ma quỷ biến đi...
"Khả năng này không phải là không có, nhưng cần phải xem vận may của bệnh nhân." Nói đến đây, bác sĩ lần nữa nhìn về phía Tô Thần Dật vẻ mặt chân thành: " Nếu như vậy tôi cũng không cần giúp cậu liên hệ bệnh viện Ái Phong, nghỉ ngơi nhiều chút, có chỗ không thoải mái thì cứ nói với tôi."
Tô Thần Dật ngây ngô gật đầu " Vâng." Sau khi nhìn bác sĩ rời đi, Tô Thần Dật nhìn A Hổ hỏi: "Bệnh viện Ái Phong trị bệnh gì vậy?"
A Hổ lặng lẽ đứng xa Tô Thần Dật một chút rồi cười gượng: "Lúc mới tỉnh không phải nhị thiếu đòi chém lớn giết nhỏ sao? Đại thiếu cho rằng... cho rằng nhị thiếu, ừm... sao nhỉ... cho là... ừm... thần kinh bị kích thích, cho nên..."
"Đó là bệnh viện tâm thần trong truyền thuyết?" Tô Thần Dật cười xán lạn lộ ra hàm răng trắng bóc.
A Hổ ở bên vách tường cọ tới cọ lui tận lực làm giảm sự tồn tại của mình: "Nhị thiếu thật thông minh."
"..." Thông minh con em gái anh! Bình tĩnh trở lại như thường, Tô Thần Dật một lần nữa mỉm cười vẫy vẫy tay đối với A Hổ: "Lại đây, tôi có chuyện hỏi anh."
Thân thể A Hổ run lên, chậm chạp lết đến bên giường: "Nhị thiếu muốn hỏi gì?"
"Đầu tiên nói cho tôi nghe chút ít về thân thế của tôi đi" ngừng một chút, Tô Thần Dật bổ sung: "Tôi mất trí nhớ."
A Hổ ngây ngốc gật đầu, sau đó từng đoạn từng đoạn tự thuật.
Thì ra cái thân thể này cũng có tên là Tô Thần Dật, là nhị công tử của Tô gia ở B thị, năm nay vừa tròn mười tám. Trên hắn còn có một người anh lớn hơn sáu tuổi, cũng là người gián tiếp hại Tô Thần Dật chết yểu trên đường – được gọi là Tô tổng – Tô Việt Trạch. Bất quá hắn và Tô Việt Trạch chỉ là anh em cùng cha khác mẹ, mẹ của hắn chính là "tình nhân" trong miệng người đời.
Trước lúc mười tuổi, Tô Thần Dật theo chân mẹ ở tại một ngôi biệt thự bên ngoài mà Tô Lập Danh mua cho. Sau khi mẹ Tô Việt Trạch ốm chết, mẹ Tô Thần Dật nhanh chóng lên ngôi, hắn cũng được Tô Lập Danh thu nhận trở về Tô gia. Mặc dù Tô Thần Dật là con rơi của Tô Lập Danh thế nhưng Tô Lập Danh đối với đứa con rơi này cực kỳ cưng chiều, có thể nói Tô Thần Dật là bởi vì mẹ mình mới có thể có được sự cưng chiều của Tô Lập Danh.
Tô Lập Danh và mẹ của Tô Việt Trạch cưới nhau vì sự nghiệp, cho nên hai người cũng không có bất cứ tình cảm gì. Tô Lập Danh trong một lần hợp tác bàn bạc chuyện làm ăn thì quen biết mẹ Tô Thần Dật, sau khi trải qua mấy lần tiếp xúc hai người nhanh chóng rơi vào bể tình, và rồi liền có Tô Thần Dật.
Theo lý thuyết, làm tình nhân, ai cũng mong muốn mình một ngày nào đó có thể danh chính ngôn thuận có một danh phận đàng hoàng, thế nhưng mẹ Tô Thần Dật lại đối với điều này không hề để tâm tới, chỉ dốc lòng nuôi dạy con trai, cho nên Tô Lập Danh đối với mẹ của Tô Thần Dật rất hổ thẹn. Sau khi mẹ Tô Việt Trạch ốm chết không lâu, Tô Lập Danh không thể chờ thêm được nữa mà đem mẹ con Tô Thần Dật thu nhận vào Tô gia, nhét vào hộ khẩu Tô gia.
Càng quỷ dị hơn chính là, Tô Việt Trạch ngoại trừ năm đầu tiên có bài xích với người mẹ mới và thằng em rẻ rúng thì năm sau liền làm thập nhị tứ hiếu hảo ca ca, một lòng cưng chiều thằng em rẻ rúng của mình. Mãi cho đến khi Tô Việt Trạch tốt nghiệp đại học, Tô Lập Danh liền để Tô Việt Trạch gia nhập công ty, sau đó không lâu Tô Lập Danh dẫn mẹ Tô Thần Dật đi nước ngoài quản lý công ty Tô gia ở nước ngoài, mà Tô Thần Dật cũng bị Tô Lập Danh vứt cho Tô Việt Trạch quản giáo.
Đối với Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch hầu như là nói gì nghe nấy, muốn gì có đó, dần dần, dưới sự dung túng của Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật trở thành người đại diện ngoan cố cho tầng lớp con ông cháu cha.
Theo lời A Hổ thuật lại, Tô Thần Dật lần này vào viện là do gần đây hắn si mê đua xe, cũng đua vào luôn bệnh viện, lúc tỉnh lại thì được một Tô Thần Dật của ngày hôm nay. Tô Thần Dật âm thầm thở dài dưới đáy lòng, không ngờ rằng hai người bọn họ đều chết vì tai
nạn giao thông, bất quá y còn có thể sống lại, không biết Tô Thần Dật của cỗ thân thể này có may mắn như y không.
A Hổ là con trai của quản gia Tô gia, trước đó không lâu bị quản gia kéo từ nông thôn lên B thị, rồi sau đó liền trở trở thành tài xế đặc biệt đưa đón Tô Thần Dật đi học, cho nên trong khoảng thời gian này A Hổ đều theo chân Tô Thần Dật, chỉ khi Tô Thần Dật không muốn hắn đi theo thì hắn mới ở lại Tô gia giúp đỡ cha mình làm chút chuyện.
Quản gia của Tô gia họ Bạch, bình thường hai anh em Tô gia đều gọi ông là Bạch thúc.
Tô Thần Dật vốn đang uống nước liền phun ra, y trợn mắt nhìn về phía A Hồ: "Nói vậy thì anh tên là Bạch Hổ?"
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" A Hổ vẻ mặt nghi hoặc.
"Không, không có." Thực ra y muốn hỏi A Hổ có phải còn một người anh khác tên Thanh Long không (Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ – tứ thánh thú), lau nước ở khóe miệng, Tô Thần Dật lại hỏi: "Cha anh, ờm, vậy Bạch thúc tên gì?"
"Cha tôi tên Bạch Tân."
"...Khổ?" (Bạch tân khổ: (白辛苦) Công dã tràng =))~)
"Hở?" A Hổ vẻ mặt mờ mịt.
Tô Thần Dật giật giật khóe miệng: "Không có gì."
"À."
"Không đúng, theo như anh nói, tên hỗn đản kia, khụ, anh trai tôi không phải rất cưng chìu tôi sao? Sao tôi thấy hắn hoàn toàn không giống thế."
"Nhị thiếu, nếu như một ngày nào đó em trai cậu đột nhiên cầm dao đòi giết cậu, cậu sẽ làm như thế nào?"
"Thịt nó!" Tô Thần Dật nói lẽ đương nhiên.
Không phải thế sao! A Hổ liếc mắt nhìn Tô Thần Dật không thèm đáp lại.
Nhưng Tô Thần Dật không thèm để ý ánh mắt của A Hổ mà vẫn đang trầm tư, nói tới nói lui y vẫn thấy chuyện này thật vô cùng cẩu huyết! Một phút trước y còn vì tiền của Tô Việt Trạch mà suýt bị đưa vào trại giam, một phút sau đã biến hóa nhanh chóng, trở thành em trai của Tô Việt Trạch. Lẽ nào... Ngay cả ông trời đều cho rằng y chết oan nên để y sống lại báo thù tên khốn kia? Tô Thần Dật vuốt cằm cười dâm, đã như vậy, y sẽ phải báo đáp Tô Việt Trạch thật tốt mới được, nếu không thì thật quá có lỗi với thân thể thê thảm kia của y.
"Được rồi A Hổ, anh giúp tôi làm một chuyện." Đang bị nụ cười râm đãng của thiếu gia nhà mình dọa sợ, A Hổ bỗng nhiên nghe được thanh âm của Tô Thần Dật, hắn mờ mịt ngẩng đầu hỏi: "Làm gì?"
Tô Thần Dật nắm góc báo chỉ vào tấm hình trên đó: "Này, giúp tôi đem người này đi chôn, nhớ tìm cái mộ nào rộng rãi chút."
"Vì sao?"
Tròng mắt Tô Thần Dật đảo đảo vài vòng, cuối cùng bày ra vẻ mặt bi thương nói: "Thật thảm, cũng là tai nạn giao thông mà hắn chết thảm như vậy, coi như là tôi đại nạn không chết nên làm việc thiện tích đức đi."
A Hổ quái dị nhìn Tô Thần Dật sau đó nhận lấy tờ báo: "Về phía... đại thiếu..."
"Tên khố... Anh tôi hỏi thì anh cứ nói theo lời của tôi là được."
A Hổ tiếp tục gật đầu: "Nhị thiếu nghỉ ngơi một lát, tôi đi lấy đồ ăn cho cậu."
Nhắc đến đồ ăn Tô Thần Dật bấy giờ mới cảm giác được bao tử của mình đang trống tuếch, y khoát khát tay áo: "Đi đi đi đi, làm nhiều món một chút."
A Hổ đáp một tiếng rồi hạ giường của Tô Thần Dật thấp xuống rồi mới rời khỏi phòng bệnh. Nằm trên giường, Tô Thần Dật suy nghĩ, lúc xuất viện y phải tìm thời gian để đi thăm sư phụ mình mới được, để cho sư phụ không phải lo lắng khi một thời gian dài không thu được tin tức của y. Sau khi quyết định xong, y lại bắt đầu lên kế hoạch phải trả thù Tô Việt Trạch như thế nào, sau khi suy xét tốt vài kế hoạch, Tô Thần Dật liền mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Tô Thần Dật bị mùi thơm của thức ăn làm tỉnh giấc, khi y đang nhập nhèm mở mắt thì liền thấy Tô Việt Trạch đang ngồi ở bên giường, đáy mắt u ám. Tô Thần Dật bị một cảnh này đập vào mặt mở to mắt, tay y run rẩy chỉ vào Tô Việt Trạch: "Anh anh anh..." Tên hung thủ này!
"Anh nghe nói em bị mất trí nhớ?" Tô Việt Trạch cau mày, đáy mắt khôi phục sáng trong như thường.
Nhớ lại mấy thứ, Tô Thần Dật ngây ngốc gật đầu: "Vâng."
"Còn nhớ được bao nhiêu?"
"Ngoại trừ tên ra cái gì cũng không nhớ rõ," Tô Thần Dật miệng méo xệch tội nghiệp nói: "Anh hai, em cái gì cũng không nhớ rõ, anh có thể đừng ghét bỏ em được không?" Ọe, để tôi nôn chút, Tô Thần Dật dưới đáy lòng vừa nôn ói vừa bội phục hành động của mình.
Tô Việt Trạch lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Thần Dật, chuyện Tô Thần Dật mất trí nhớ là A Hổ nói cho hắn biết, bác sĩ cũng nói đó là do tai nạn, hơn nữa bây giờ trên mặt Tô Thần Dật cũng không có vẻ ương ngạnh như lúc trước, nét u buồn giữa hai lông mày cũng tiêu thất hầu như không còn, sau khi xác định Tô Thần Dật không phải là đang lừa hắn, Tô Thần Dật đưa tay lên xoa đầu Tô Thần Dật dịu dàng nói: "Em là em trai anh, làm sao anh có thể ghét bỏ em được."
Tô Thần Dật nắm tay Tô Việt Trạch, hai mắt đẫm lệ nói: "Anh hai, anh thật tốt..." Ọe, để tôi nôn thêm xíu nữa.
"A Hổ bảo em muốn hắn đi chôn một người, em quen người ta sao?"
"Anh hai, em mất trí nhớ," Tô Thần Dật chớp mắt mấy cái, vẻ mặt nghiêm trang nói: "Chẳng qua là em thấy y thật đáng thương nên muốn làm chuyện tốt, không được sao?"
"Được chứ." Tô Việt Trạch gật đầu: "Tuy rằng thủ tục có chút phiền phức, nhưng nếu là nguyện vọng của em, anh sẽ thỏa mãn."
Tô Thần Dật hít hít mũi: "Anh hai, anh thật tốt." Cho nên đừng... đừng làm tôi buồn nôn nữa được không.
"Đói bụng không? Trước ăn chút gì đi." Tô Việt Trạch nói xong liền đi tới bàn bên cạnh mở nắp cà men, Tô Thần Dật chỉ thấy một mùi hương xông vào mũi, khiến cho khoang miệng y không ngừng tiết nước bọt, say mê hít một hơi, Tô Thần Dật vẻ mặt mong đợi nhìn Tô Việt Trạch bưng chén đi tới bên mình.
"..." Tô Thần Dật lặng lẽ nhìn chằm chằm bát cháo hoa, không có một chút xíu thịt nào, chỉ có một ít váng mỡ, màu xanh duy nhất bên trên chính là hành thái! Tôi fack! Tô gia này phá sản rồi sao? Vậy mà lại dùng cháo hoa bồi bổ y.
"Bác sĩ nói em bây giờ không thể ăn đồ nhiều mỡ, cháo này là Bạch thúc nấu riêng cho em."
"Oh~." Tô Thần Dật buồn bã gật đầu nhận lấy chén cháo trên tay Tô Việt Trạch xì xụp ăn, cháo hoa thì cháo hoa, dù sao vẫn hơn là để bụng đói.
"Tiểu Dật, em đã mất trí nhớ mà sao lúc tỉnh dậy lại muốn cầm dao giết anh?"