Ăn Hại Sống Lại

Chương 52


trước sau

H thị là thành phố duyên hải nổi danh nước Z, nếu là một du khách muốn đi biển, thì H thị chính là lựa chọn hàng đầu. Nổi danh là "Hawaii phương Đông", H thị là thành phố đảo có phong cảnh biển đẹp nhất, ban ngày có thể đến bờ biển ngắm cảnh, còn có có thể lặn nước lướt sóng. Đến chạng vạng, nhìn cảnh mặt trời lặn xuống biển là hưởng thụ tuyệt vời nhất.

Ờ tại một căn hộ ven biển có thiết kế đơn giản, xuyên thấu qua cửa kính, có thể thấy một người đàn ông mặc áo choàng tắm màu đen cầm trên tay ly rượu đỏ đứng trên ban công lặng lẽ thưởng thức cảnh mặt trời lặn trên biển. Ánh nắng vàng rực chiếu rọi trên người hắn một lớp sáng mờ nhạt, hư ảo mông lung.

Khung cảnh hết thảy đều đang yên ả tốt đẹp bỗng dưng bị một đoạn nhạc chuông cắt đứt, gã đàn ông ngửa đầu hớp một ngụm rượu đỏ trong ly rồi lấy điện thoại ra ấn nút nhận.

"Nói đi."

"Cố thiếu, hôm nay Tô thiếu và Tô nhị thiếu không lên chuyến bay đi H thị, bọn họ thay đổi đích đến rồi."

"Rắc" một tiếng, cái ly thủy tinh chân dài bị Cố Thiệu Kiệt bóp vỡ thành hai nửa: "Bọn họ đi đâu?"

"Xin lỗi, Cố thiếu, còn chưa tra ra."

Cầm cái ly không còn trọn vẹn ném xuống đất, Cố Thiệu Kiệt hừ lạnh một tiếng: "Tiếp tục tra cho tôi."

"Vâng, Cố thiếu."

Khi Cố Thiệu Kiệt mấp máy môi chuẩn bị cúp điện thoại thì người bên kia lập tức lên tiếng: "Cố thiếu, còn có chuyện muốn báo với ngài."

"Nói,"

"Chúng tôi tra được, Cố gia và người kia đang ở S thị."

Cố Thiệu Kiệt híp mắt: "S thị?"

"Đúng vậy, tôi mới nhận được tin, bọn họ đến vào ban trưa."

Khóe miệng Cố Thiệu Kiệt cong lên, lạnh lùng đáp: "Tốt! Lập tức đặt vé máy bay đến S thị cho tôi, về phần chuyện của Tô thiếu, các người tiếp tục tra." =)))))

"Vâng, Cố thiếu."

Cúp điện thoại, nhìn mặt trời đã lặn xuống biển được phân nửa, Cố Thiệu Kiệt lặng lẽ cười nhạt, xem mấy người trốn đằng nào!

***

Trời cao đầy nắng, người ngợm đông đúc, khiến cho Tô Thần Dật đi chưa được bao lâu mà đã đổ mồ hôi đầy người, vừa kéo cổ áo để thông gió, vừa kéo Tô Việt Trạch chen vào trong đám người, quầy hàng nào cũng có nhiều người dừng chân nên Tô Thần Dật chỉ vội vã liếc mắt qua, thấy không có món đồ mình ưa thích liền tiếp tục đi về phía trước.

Tuy du khách tới khu chợ lộ thiên này đa số đều ôm tâm lý "nhặt của rơi"*, nhưng mà, ở trong cái thời đại mà kĩ thuật đạo nhái ngày càng tinh xảo, "của rơi" đâu phải muốn là có thể "nhặt"? Tóm lại là Tô Thần Dật đối với lần này không ôm kỳ vọng quá lớn. (Từ lóng trong giới đồ cổ, chỉ hành động mua được món đồ với giá hời, giá rẻ hơn so với giá trị của nó, thường là do người bán không biết rõ giá trị)

Nhớ đến lời sư phụ y đã nói, nước Z có không ít phố đồ cổ, phố đồ cổ ở S thị tuy rằng không thể nói là lớn nhất, nhưng ở đây có nhiều chủng loại đa dạng, nếu như tốt số, không chừng có thể thật sự lùng ra một bảo bối quý giá. Mà người luôn có hứng thú với bảo bối như Tô Thần Dật, đương nhiên đã sớm muốn đi đến phố đồ cổ của S thị một chuyến.

Lấy kính râm trên mặt xuống mang cho Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch ngẩng đầu lau mồ hôi trên trán Tô Thần Dật: "Nóng quá sao?"

"Đương nhiên." Lấy kính râm xuống đưa lại cho Tô Việt Trạch: "Anh mang đi, em mang cái này ảnh hưởng tới việc xem đồ của em. Hơn nữa anh không sợ người ta thấy mắt anh bị thương à?"

Tô Việt Trạch cười cười nhận lấy đôi kính: "Cũng không biết đó là kiệt tác của thằng nhóc nào."

"Đó là anh tự làm tự chịu!" Tô Thần Dật quay đầu trừng mắt với Tô Việt Trạch, sau khi ánh mắt thoáng nhìn lên bóng người phản chiếu trên đôi kính, Tô Thần Dật khẽ mỉm cười một cái: "Anh, chúng ta tới quầy kia xem thử."

Mang kính râm lên mặt, Tô Việt Trạch gật đầu nắm tay Tô Thần Dật đi về hướng y đã chỉ.

Đối với các quầy hàng đông đúc khác, quầy hàng này có vẻ im ắng hơn nhiều. Trên tấm vải nhung màu đen chỉ bày linh tinh vài món ngọc, mấy đồng tiền, một bộ tranh chữ đã ố vàng với hai chén rượu đồng đen, chủ sạp là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, để hai mẩu râu cá trê, hai bên thái thương dán miếng thuốc dán nhỏ nhỏ màu đen, trên tay cầm một cái smartphone thời thượng chơi game píp píp, thi thoảng phát ra một ít âm thanh trò chơi.

Cảm giác được có người dừng chân trước quầy hàng của mình, chủ sạp đưa mắt nhìn một chút rồi rũ mắt tiếp tục chăm chăm vào màn hình di động: "Quý khách cứ thoải mái xem."

Khóe miệng Tô Việt Trạch co quắp nhìn chủ sạp lại lần nữa cắm đầu vào game, hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao quầy hàng này ít khách như vậy, hàng thì ít, chủ sạp thì thờ ơ, vừa nhìn đã thấy không đáng tin, còn có cách trang trí này, giống như mấy ông thầy bói cầm tấm vải trắng trong phim truyền hình vậy, càng nhìn càng thấy không đáng tin.

Nhéo nhéo tay Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch đề nghị: "Không bằng chúng ta đi đến phía trước xem thử."

"Không muốn." Tô Thần Dật giãy khỏi tay của Tô Việt Trạch, ngồi xổm xuống xuống lựa một khối ngọc cầm trên tay thưởng thức, ánh mắt lại lơ đãng nhìn về phía gã đàn ông mặc áo cổ tim đang dừng chân ở quầy hàng bên cạnh.

"Ánh mắt của quý khách thật tốt, khối ngọc này là cổ ngọc thời Minh, tuy rằng không có bảo quang, thế nhưng chỉ cần đeo một hai ba năm, bảo quang* sẽ từ từ hiện ra." (đại khái là ánh sáng của đồ quý, kiểu như ngọc thì bóng nhẵn, kim cương thì chói lóa...)

Tần suất co giật khóe miệng của Tô Việt Trạch càng ngày càng cao, bảo quang? Cái loại hàng nhái thấp kém này mà cũng dám nói khó tin như vậy sao?

Sau khi nghe chủ sạp nói như vậy, bấy giờ Tô Thần Dật mới đưa mắt nhìn lại khối ngọc trên tay. Cả khối ngọc có phong cách thô kệch mộc mạc, nhưng lại rất đúng với câu "Thô Đại Minh" nói về ngọc thời Minh. Trên mặt ngọc có họa tiết mây bay, đường cong góc cạnh rõ ràng, có ngụ ý Cát Tường. Nếu như nhìn kỹ, có thể thấy rõ ràng vết sợi dệt tinh tế.

Giá trị của khối ngọc này ít gì cũng hơn cả vạn. Tô Thần Dật không ngờ mình tiện tay cầm ngọc mà lại cầm trúng một bảo bối, trong lòng y đã sớm sướng đến ngây ngất, nếu như sau này gặp lại được sư phụ, y chắc chắn cầm khối ngọc này khoe mẽ, nói cho ông ta biết đây là đồ mình lùng được trong phố đồ cổ S thị.

Kìm nén kích động trong lòng, Tô Thần Dật lơ đãng hỏi: "Bao nhiêu tiền."

Chủ sạp cũng không thèm ngẩng đầu lên mà đáp: "Hai nghìn."

Sắc mặt Tô Việt Trạch nhất thời đen hơn phân nửa, hàng nhái vẻ hè mà cũng đòi hai nghìn? Tuy rằng chút tiền đó không đáng bao nhiêu với hắn, nhưng hắn cũng không phải là một người dễ bị lừa.

Lúc Tô Việt Trạch đang muốn nổi đóa thì nghe thấy Tô Thần Dật nói: "Anh, trả tiền."

"..." Em trai, anh nghĩ em có mang kính râm hay không cũng vậy, mắt bị thứ này hút đi rồi, cái khối ngọc rẻ tiền này, "Tiểu Dật, em chắc chứ?"

"Chắc chắn." Bỏ cổ-ngọc vào trong túi, Tô Thần Dật ung dung liếc Tô Việt Trạch: "Trả tiền đi." Bà mẹ, thứ đồ này mà bán có hai nghìn, số đỏ như son!

Được rồi, nếu là thứ Tô Thần Dật chỉ danh muốn mua, lừa thì bị lừa. Tô Việt Trạch nhận mệnh là mở túi xách móc ra một xấp tiền rồi rút hai mươi tờ đưa cho chủ sạp: "Anh đếm lại đi."

Chủ sạp để điện thoại xuống, khóe miệng co quắp nhận tiền, hai nghìn cây đậu xanh rau má chồm chồm mọc lên trong ruột, nếu biết thằng nhóc này dễ lừa như vậy gã đã hét lên năm nghìn rồi!

Nhìn thấy hai mắt của tên áo thun cổ tim quầy hàng bên cạnh sáng lên, Tô Thần Dật cong môi, đưa tay kéo Tô Việt Trạch: "Anh, chúng ta tới đằng trước xem."

"Được." nhìn Tô Thần Dật
nắm lấy tay mình, Tô Việt Trạch cảm thấy tâm tình của mình sung sướng không gì sánh được, hai nghìn này, thật là đáng giá!

Cùng lúc đó, tên áo thun cổ tim nhanh chân chen vào đám người theo sát hai người Tô Việt Trạch.

Ngay lúc tên nọ định vượt lên trước Tô Việt Trạch thì Tô Thần Dật liền kéo Tô Việt Trạch xoay người đột ngột, vị trí hai người lập tức đổi chỗ: "Anh, em thấy quầy hàng hồi nãy còn có ít thứ không tồi."

"Bịch" một tiếng, Tô Thần Dật và tên nọ va vào nhau. Ngón tay thon dài của y linh hoạt luồn vào túi tiền của tên nọ, trong thời gian ngắn, một ví tiền dày cộm rơi vào tay y.

Mà lúc này, tên nọ buồn chán trừng mắt với Tô Thần Dật rồi bỏ qua Tô Thần Dật vội vã đi về phía trước, không nhận ra ví tiền của mình đã rơi vào tay Tô Thần Dật.

"Thứ gì?" Tô Việt Trạch nhìn Tô Thần Dật cười hỏi.

Len lén ném ví tiền trên tay xuống đất, Tô Thần Dật xoa cằm: "Ừm... Giờ nghĩ lại thì thấy cũng không có gì."

"Vậy chúng ta đến phía trước nhìn xem?"

"Được." Vừa xoay người, Tô Thần Dật liền kinh ngạc kêu lên thành tiếng: "A, anh, dưới đất có ví tiền kìa!"

Ngay lập tức, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều chỉa vào người Tô Thần Dật, ngay cả tên áo thun cổ tim cũng dừng bước xoay người.

Nhặt chiếc ví da đen sáng bóng lên khỏi mặt đất, Tô Thần Dật thắc mắc nhìn về phía đám người: "Đây là ví tiền của ai?"

"Tiếu Dật, em..."

Nhéo nhéo tay của Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật tiếp tục huơ huơ vì tiền trong tay: "Ví tiền của ai rơi?"

Nhận ra điều gì đó, tên nọ lập tức đưa tay dò vào túi của mình, cái túi rỗng tuếch lập tức khiến cho gã muốn dậm chân đấm ngực, mẹ nó tiền vừa bay vào túi của ông đây! Còn chưa nóng túi là sao lại rớt như thế hả khốn nạn!

Đám người xì xào bàn tán, còn có người theo bản năng sờ thử ví tiền của mình còn hay mất, người có lòng tham cũng hơi rục rịch.

Tên nọ dậm chân chen qua đám người đi đến đối diện Tô Thần Dật: "Cảm ơn em trai, ví tiền này là của anh."

"Oh, vậy hả..." Tô Thần Dật liền cầm ví tiền đưa đến trước mặt tên nọ, tên nọ còn chưa kịp bật cười đã thấy Tô Thần Dật rút tay về: "Anh làm sao chứng minh được cái ví này là của anh?"

".,." Chứng minh con em mày! Ông đây mới móc ở đầu đường có tính không?

Ngón tay Tô Thần Dật kẹp ví tiền huơ huơ trước mắt tên nọ: "Nói thử bên trong có gì tôi mới tin nó là của anh."

"..." Tao sẽ nói tao không biết sao? Tao sẽ nói tao cũng chưa kịp coi sao? Tao có thể yêu cầu xem đáp án một chút được không? Hoặc là quay lại thời gian cũng được aaaa!

Thấy tên nọ nửa ngày không nói lời nào, Tô Thần Dật thất vọng lắc đầu: "Thời buổi giờ, người tham vặt ngày càng nhiều."

Cứ ba người thì tụ thành một nhóm vây xem lập tức chỉ trỏ tên nọ, ngay cả những người có lòng tham muốn nhận bừa lúc trước cũng lập tức bỏ ý niệm trong đầu, tên nhóc này lanh lợi quá không dễ lừa!

Tô Việt Trạch bật cười xoa xoa đầu Tô Thần Dật: "Không ai nhận thì chúng ta giao cho đồn cảnh sát đi."

Nghe thế, mặt tên nọ lập tức lộ vẻ lo lắng, mẹ nó ông đây vất vả lắm mới móc được, sao có thể để bọn bây cứ nộp lên như vậy! Cho dù chưa sờ tới túi tiền của bọn bay, nhưng ít gì cũng đưa cái này lại cho ông chứ!

Khẽ cắn môi, tên nọ dựa vào trí nhớ nói: "Bên trong có 3 tấm thẻ ngân hàng, còn có, còn có..."

"Bên trong có 5 thẻ ngân hàng, trong đó có 1 thẻ VIP, một thẻ chứng minh tên Tưởng Hữu Quân, 3250 tệ tiền mặt, 1 thẻ tập thể hình."

Trong đám người, một người đàn ông tướng mạo bình thường đi đến trước mặt Tô Thần Dật: "Còn có một thẻ mua hàng."

Mở vì tiền ra nhìn một chút, bên trong quả đúng như lời người đàn ông kia nói, khép ví tiền lại, Tô Thần Dật híp mắt cười trả lại cho người đàn ông tên Tưởng Hữu Quân: "Vật về tay chủ."

Quần chúng vây xem thấy không thể xem tiếp liền tự động tan ra, tiếp đục đưa mắt lên các quầy hàng, mà tên áo thun cổ tim kia thì vuốt mồ hôi lạnh trên trán cẩn thận đi lẫn vào trong đám người, mẹ nó vừa xuất quân đã bại trận!

Nhận ví tiền, Tưởng Hữu Quân lịch sự nói: "Cảm ơn, để tôi mời hai cậu đi ăn cơm."

"Không cần" Nghiêng người ngăn cản tầm nhìn của Tưởng Hữu Quân, Tô Việt Trạch ung dung đáp: "Tiện tay giúp đỡ thôi, không cần khách sáo."

Tô Thần Dật híp mắt nhìn tên áo thun cổ tim lẫn giữa đám người, dám có ý đồ với anh hai của y? Cứ từ từ mà khóc đi! Sau này nên lau sáng mắt một chút!

Trong đám đông, một người mặc áo Đường trang màu xanh cười nhạt lắc đầu: "Xem ra nhóc kia cũng là người trong nghề."

"Ai? Thằng nhóc nhặt ví hả?"

"Ừ, đi thôi."

Người mặc áo xám lập tức đuổi theo người mặc Đường trang: "A Thắng, anh biết người đứng bên cạnh thằng nhóc kia đó..."

Đuổi Tưởng Hữu Quân đi, Tô Việt Trạch quay đầu nhìn Tô Thần Dật thì thấy Tô Thần Dật nhìn chằm chằm về phía trước, vẻ mặt hơi kỳ quặc.

"Sao vậy Tiểu Dật?"

Áo Đường trang màu xanh, cái tẩu thuốc bằng ngọc, Tô Thần Dật hít mũi một cái, vẻ mặt ngày càng kích động. Buông Tô Việt Trạch ra, Tô Thần Dật tách đám người ra hai bên vội vã chạy về phía trước, Sư phụ ơi ~~~~~

"Tiểu Dật! Em đi đâu!"

Tô Thần Dật nào còn để ý đến tiếng gọi của Tô Việt Trạch, tâm tư y lúc này chỉ có duy nhất sư phụ nhà mình, vốn cho rằng phải đợi thật lâu mới có thể trở về biệt thự trên núi tìm sư phụ, ai ngờ lại gặp được ở đây. Mẹ nó trời cao bắt đầu phù hộ y có phải không~~~!

"Tiểu Dật!"

Thấy Tô Thần Dật không có ý dừng lại, Tô Việt Trạch buồn bực tháo kính râm xuống, chen vào đám người.

Nếu như bình thường, với khoảng cách thế này chỉ cần hai ba bước là Tô Thần Dật có thể đuổi kịp, thế nhưng lại trúng dịp chợ lộ thiên hôm nay có quá nhiều người, chờ đến khi y đuổi đến chỗ lúc này nhìn thấy sư phụ nhà mình, thì lại phát hiện không thấy tăm hơi sư phụ đâu.

Nhìn đám đông chen chúc đông đảo, Tô Thần Dật nhíu mày tiếp tục chen vào đám người, mặc kệ thế nào, nhất định phải tìm được sư phụ đại nhân của y!

"Bịch" một tiếng, Tô Thần Dật lại va vào người đi đường: "Xin lỗi." Tô Thần Dật không hề ngẩng đầu mà tiếp tục chen đến phía trước.

Người nọ chăm chú níu tay Tô Thần Dật lại, khóe miệng cong lên: "Thần Dật muốn đi đâu thế?"

Giọng nói quen thuộc khiến cho Tô Thần Dật đứng sựng, ngắc ngứ quay đầu nhìn người nọ, một khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn khiến y rít gào dưới đáy lòng, đậu xanh rau má! Ông trời, ông đang chơi tôi có phải không! Thực ra ông vốn không muốn phù hộ tôi có phải không!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện