Khi Tô Việt Trạch đi gọi Tô Thần Dật đi ăn cơm tối, thì thấy Tô Thần Dật vốn hừng hực sức sống giờ lại ủ rũ như gà mắc mưa, mái tóc xù xẹp xuống, bay ra khỏi phòng như oán hồn. Tô Việt Trạch nhíu mày nhưng vẫn tỏ vẻ ân cần hỏi han: "Tiểu Dật sao vậy?"
Tô Thần Dật yếu ớt vung tay: "Tự làm bậy không thể sống." Cho đến hôm nay y mới hiểu rõ cái gì gọi là: "Không có xui nhất, chỉ có xui hơn", vất vả lắm mới quyết đoán trả lại thứ kia cho Cố Thiệu Kiệt, nhưng lúc trở về thì không thấy thứ kia đâu, má nó cái này không phải là tìm đường chết sao?
Không đúng! Hình như mình quên mất chuyện gì rồi. Tô Thần Dật dừng bước híp mắt nhìn Tô Việt Trạch: "Anh, anh có lấy thứ kia của em không?" Thứ kia chỉ có Tô Việt Trạch biết, ngoại trừ hắn, y không nghĩ ra còn có ai sẽ lấy thứ kia.
Ngón tay Tô Việt Trạch khẽ run lên, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: " Thứ gì?"
Tô Thần Dật lại gần tóm cổ áo Tô Việt Trạch: "Cái USB trong rương của em là anh lấy?"
Tô Việt Trạch bật cười đưa ngón tay móc dây chuyền trên cổ Tô Thần Dật ra, trên đó móc theo một chiếc khoa bằng bạc: "Nếu như anh nhớ không lầm, chìa khóa này vẫn luôn ở trên người em, huống chi trước giờ anh em mình vẫn ở cùng nhau mà? Lẽ nào Tiểu Dật cho rằng anh có thuật phân thân."
"Ừ nhỉ." Nhét lại chìa khóa vào cổ áo, Tô Thần Dật rũ vai đi xuống lầu. Trước khi đi đến thành S, y còn cần thận xem qua cái rương, đồ vật bên trong không ít, chìa khóa cũng ở trên người y, Tô Việt Trạch vẫn luôn bên cạnh y, cũng không thấy hắn gọi điện thoại hoặc làm chuyện gì khác, làm sao có thể là do Tô Việt Trạch lấy? Nhưng mà, y không nghĩ ra rốt cuộc là ai lấy? Hơn nữa chỉ lấy mỗi cái USB có chết không chứ, mấy thứ còn lại cũng không động vào.
Huống chi an ninh ở Tô gia rất tốt, tuyệt đối không thể nào có ăn trộm ghé thăm Tô gia được, không phải Tô Việt Trạch, vậy lẽ nào bên trong Tô gia có nội gián sao? Nhưng thằng nội gián nào mà lại trộm cái thứ mà ngay cả chính y cũng không biết rõ?
Tô Thần Dật buồn bực cào tóc, toàn bị hỏng chuyện a khốn nạn!
Nhìn bóng lưng Tô Thần Dật, ánh mắt Tô Việt Trạch lóe lên, lập tức đuổi theo Tô Thần Dật: "Không thấy cái USB kia?"
"Ừ." Tô Thần Dật nằm ngoài trên bàn ăn đáp lời.
Xoa mái tóc ngắn của Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch hỏi: "Có phải là để ở chỗ khác rồi không? Tìm lại một chút đi."
"Ngay cả dưới giường em cũng tìm rồi, không có." Phải biết là y đã tìm gần nửa buổi sáng cộng thêm cả buổi chiều, thiếu chút nữa là muốn cạy cả sàn nhà ra mà tìm.
"Vậy có khi nào để trong túi quần không?"
"Không." Tô Thần Dật vung tay: "Trước khi đi em đã để nó trong rương còn khóa kỹ, trở về đã không thấy tăm hơi."
Tô Việt Trạch gật gù: "Cho nên em mới nghĩ là anh lấy?"
Tô Thần Dật hừ hừ hai tiếng không nói gì.
Tô Việt Trạch bật cười lắc đầu gọi: "Chú Bạch."
Vốn đang chỉ huy người hầu mang thức ăn, vừa nghe gọi, quản gia Bạch liền lập tức tiến tới: "Thiếu gia."
"Hai ngày tôi cùng Tiểu Dật đi khỏi, có ai đi qua phòng của em ấy không?"
"Không có, thưa thiếu gia." Nếu như nói điểm ông ít lo lắng nhất sau khi nhị thiếu mất trí nhớ là gì, thì không nghi ngờ chút nào, đó chính là nhị thiếu tự mình quản lý gian phòng, không bao giờ để bất kỳ ai giúp, ngay cả chăn cũng xếp ngay ngắn chỉnh tề.
"Hừm, vậy thôi."
Quản gia Bạch cung kính cúi người: "Hai vị thiếu gia xin chờ một chút, món ăn lập lức mang lên."
Tô Việt Trạch gật gù nhìn Tô Thần Dật: "Đừng lo lắng, chút nữa anh giúp em tìm, chỉ cần là ở trong nhà, không có gì là tìm không thấy."
Tô Thần Dật buồn bực gật đầu, thật ra anh trai à, tôi đây không ôm chút hy vọng nào đâu, bởi vì thời gian hẹn gặp với Cố Thiệu Kiệt đã là ngày mai rồi đó khốn nạn! Trong vòng một buổi tối y kiếm đâu ra thứ kia? Nếu như ngày mai cho tên kia leo cây, chắc mình chịu không nổi mà bỏ trốn, ngay cả sư phụ cũng không gặp được.
Tô Việt Trạch an ủi sờ đầu Tô Thần Dật: "Ngoan, không phải thứ kia được mã hóa rồi sao? Nếu như bị người lấy đi cũng không có chuyện gì, anh sẽ giúp em tìm, nào, ăn cơm đi, hửm?"
Nhưng mà ông đây không có thời gian chờ anh tìm, ngay cả thời gian bắt nội gián cũng đách có. Tô Thần Dật đưa chiếc đũa lên một hồi rồi găm vào đĩa thức ăn trên bàn, má nó ngay mai sao gạt được Cố Thiệu Kiệt đây hả khốn!
Thấy Tô Thần Dật không có tâm trạng ăn cơm, Tô Việt Trạch nhíu mày gắp miếng thịt bò đưa tới bên miệng Tô Thần Dật: "Há mồm."
Tô Thần Dật ngơ ngác nhìn Tô Việt Trạch sau đó thẫn thờ hé miệng, nhai, nghiến, nuốt xuống: "Còn muốn."
"..." Còn được voi đòi tiên! Tô Việt Trạch buồn cười vỗ trán Tô Thần Dật rồi nâng đũa bắt đầu lần bón ăn đầu tiên trong đời.
Tô Thần Dật vừa hưởng thụ Tô Việt Trạch hầu hạ ăn uống, vừa suy nghĩa cách ứng phó với Cố Thiệu Kiệt vào ngày mai. Y nhất định phải khiến cho gã dẫn y đi gặp Tô Thắng trước khi gã phát hiện ra thứ kia đã bị mất, dù gì thì lần này y đã quen biết với Tô Thắng từ trước, có Tô Thắng với tên đàn ông thối tha kia ở đó, y không tin Cố Thiệu Kiệt dám cho y ăn súng.
Thứ kia, cứ gác nó qua một bên, chờ đến khi y và Tô Thắng nhận ra nhau thì từ từ đi tóm tên nội gián kia, với lại Tô Việt Trạch đã nói, thứ kia đã mã hóa, người nào đó cũng không mở ra được ngay lập tức, huống hồ Tô Việt Trạch cũng nói là sẽ giúp y tìm.
Quản gia Bạch hoang mang nhìn màn anh em thân mật bón nhau ăn trên bàn cơm, ông thò đầu ra nhìn mặt trăng treo cao ngoài cửa sổ rồi lại nhìn về phía bàn cơm, sau đó lắc đầu đi vào bếp, năm nay, ông đã bị vùi dập không biết bao nhiêu lần, tâm tư của thiếu gia ngày càng khó đoán.
Ăn cơm tối xong, Tô Việt Trạch theo Tô Thần Dật tiếp tục tìm khắp căn phòng, góc nào cũng lúc lọi mà không thấy tăm hơi cái USB đòi mạng kia, Tô Thần Dật chán nản rũ vai, y không nên chờ mong kỳ tích sẽ xuất hiện.
Thấy thế Tô Việt Trạch ôm Tô Thần Dật vào lòng động viên vỗ vỗ lưng Tô Thần Dật: "Ngoan, tắm đi rồi ngủ, mai anh nói chú Bạch tìm giúp em.
Tô Thần Dật đưa tay ôm eo Tô Việt Trạch, đầu tóc xù dụi vào vai Tô Việt Trạch: "Anh hai, thứ kia là thứ Cố Thiệu Kiệt muốn lấy, giờ nó bị người ta lấy đi thì phải làm sao đây?"
Tim Tô Việt Trạch đập nhanh, cười bảo: "Nếu như em không hé răng, Thiệu Kiệt cũng không thể làm gì em, nhưng mà lúc trước chúng ta đã đưa đoạn video kia cho cậu ta rồi mà? Em đừng nói chuyện cái USB là được, chờ đến
khi chúng ta xác nhận thứ kia có phải chứa điều mà hắn muốn, em hãy quyết định có nên trả lại cho cậu ấy hay không."
Tô Thần Dật bĩu môi không nói gì, nhưng mà anh trai à Cố Thiệu Kiệt đã biết chuyện cái USB rồi đó? Hơn nữa y đã đồng ý mái đưa nó cho Cố Thiệu Kiệt rồi? Má nó đúng là tự làm bậy không thể sống!
"Ngoan, có anh đây, cậu ta sẽ không làm gì được em."
Đương nhiên gã sẽ không làm gì tôi, chỉ có thể thưởng cho tôi một viên đạn mà thôi.
"Chỉ cần em ngoan ngoãn không chạy lung tung, anh đảm bảo sẽ không để cậu ấy xuất hiện trong tầm mắt của em, hửm?"
Nhưng mà anh trai, anh phải biết là, giờ tôi đang tìm gã nhờ trợ giúp!
Khịt khịt mũi, Tô Thần Dật buông Tô Việt Trạch ra: "Anh, anh đi ngủ đi, em đi tắm đây.
"Được." Tô Việt Trạch cúi đầu khẽ hôn lên trán Tô Thần Dật: "Ngủ ngon, đừng lo lắng, thứ kia anh nhất định sẽ giúp em tìm."
Tô Thần Dật gật đầu tiễn Tô Việt Trạch ra khỏi phòng. Khóa trái cửa, Tô Thần Dật nhảy lên giường, má nó, rốt cuộc phải làm thế nào để qua ải Cố Thiệu Kiệt đây hả khốn!
May là y không nói cụ thể với Cố Thiệu Kiệt đó là thứ gì, nếu không thì y đi nơi nào tìm ra một cái USB y hệt? Chờ đã! Mắt Tô Thần Dật lóe lên, rồi hắc hắc cười, núi cao sông dài không thể nào không có đường thoát!
Lấy điện thoại di động ra, Tô Thần Dật bấm số của Lâm Sanh gọi đi.
"Này~ Tiểu Sanh Sanh, có khỏe hem vậy! Có nhớ mình hem?"
Bên kia điện thoại, Lâm Sanh rùng mình nổi da gà: "Có rắm mau thả?"
"Thật là, không dễ thương chút nào!" Tô Thần Dật rầm rì oán giận.
"Không nói bố treo máy à."
"Đừng đừng mà." Tô Thần Dật vội ngăn lại: "Nói thì nói, Tiểu Sanh Sanh này, cái rương lúc trước tôi để chỗ cậu còn không?"
"Còn, thì sao?"
"Còn là tốt rồi!" Tô Thần Dật nhếc môi: "Sáng sớm mai mình tới lấy, chờ mình nha~."
Cúp điện thoại, Tô Thần Dật ôm điện thoại di động ở trên giường sung sướng lăn lộn, mặt ngọc phỉ thúy trước kia y chôm từ Cố Thiệu Kiệt bị y tiện tay bỏ vào trong cái rương kia, mặc dù có chút không nỡ, nhưng để gặp lại Tô Thắng, cũng không đáng tiếc.
Phỉ thúy: @ Tô Thần Dật: Anh trai còn nhớ đến Tiểu Thúy-kun bị anh bỏ rơi năm đó sao?
Lại khéo cái rương kia có hai lớp khóa, muốn mở ra cũng tốn ít nhiều thời gian, chờ đến khi Cố Thiệu Kiệt mở ra được thì y và Tô Thắng đã nhận ra nhau. Đến lúc đó nếu như Cố Thiệu Kiệt tìm tới y, y có thể giả ngu mà nói miếng ngọc kia là do mình nhặt được, còn mật mã cái rương, ngại quá, bố mày mất trí nhớ nên quên rồi.
Tô Thần Dật càng nghĩ càng thấy phê, bên trong là cái gì, không quan trọng, quan trọng là y có thể qua mặt Cố Thiệu Kiệt đến khi gã dẫn y đi gặp Tô Thắng, má nó y quá thông minh có đúng không!
Hôm sau Tô Thần Dật rời giường rất sớm, đầu tiên y chạy vài vòng quanh vườn hoa rồi nhảy nhót mấy cái sau đó về phòng tắm rửa thay quần áo.
Tô Việt Trạch mặc áo sơ mi đỏ thẫm, vừa cài khuy tay áo vừa đi xuống lầu: "Tiểu Dật dậy rồi?"
Quản gia Bạch cung kính đưa tập báo cho Tô Việt Trạch: "Hôm nay nhị thiếu dậy sớm, giờ đã trở về phòng thay quần áo."
"Tập thể dục buổi sáng?"
"Vâng, thiếu gia." Quản gia Bạch rũ mắt chân thành nói: "Tôi cảm thấy thiếu gia nên tập thể dục buổi sáng, học tập thói quen tốt của nhị thiếu."
"..." Đây là đang nói hắn dậy muộn không tập thể dục là thói quen xấu sao?
"Cứ chiểu theo đà phát triển này của nhị thiếu với thiếu gia, không tới ba năm, nhị thiếu nhất định có thể quật ngã cậu."
"..." Cho nên, chú đây là quan tâm tôi? Hay là muốn khích tướng?
"Thiếu gia, cậu cứ xem báo đi, tôi đến xem phòng bếp."
Thay quần áo xong, Tô Thần Dật vui vẻ nhảy nhót xuống lầu: "Anh hai, chào buổi sáng!"
Tô Việt Trạch ngờ vực nhìn Tô Thần Dật đang nhảy nhót về phía mình: "Thấy thứ kia rồi?"
Tô Thần Dật âm u lườm Tô Việt Trạch một cái: "Đừng nói chuyện mất hứng lúc em đang vui vẻ như thế chứ?"
"Xin lỗi." Tô Việt Trạch áy náy cười: "Lát nữa anh tới công ty, em đi với anh đi."
"Không phải anh được nghỉ sao?"
"Công ty có ít chuyện phải xử lý, rảnh rỗi quá cũng chán."
Được rồi, đừng hy vọng một người cuồng việc sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
"Không đi, em muốn đi tìm ở chỗ khác."
Tô Việt Trạch gật đầu cười: "Được rồi, chút nữa để chú Bạch giúp em.
Tô Thần Dật híp mắt nhìn Tô Việt Trạch, sao cứ thấy hôm nay Tô Việt Trạch dễ nói chuyện như vậy nhỉ? Kệ, tiện dịp Tô Việt Trạch đi làm, y không cần nghĩ cách chuồn ra ngoài.
Ăn xong bữa sáng, Tô Việt Trạch liền đến công ty, còn Tô Thần Dật giả vờ kéo quản gia Bạch tìm kiếm khắp căn biệt thự. Thừa dịp mọi người đang tìm kiếm khắp mọi nơi giúp y thì Tô Thần Dật lén lút chạy tới ngạch cửa đổi giày rồi xông bắn ra ngoài như một làn khói.
Chạy đến gara dùng chìa khóa mở cửa chôm được từ A Hổ để lấy xe, lên xe, khởi động, đạp ga, làm liền một mạch. Khi quản gia Bạch phát hiện ra chỗ bất thường thì Tô Thần Dật đã lái xe ra đến cổng.
"Nhị thiếu, cậu muốn đi đâu?"
Tô Thần Dật thò tay ra ngoài cửa sổ phất tay: "Tôi tới chỗ Nghị tử xem nó có ở đó không."
Quản gia Bạch co giật khóe miệng, nhị thiếu, tôi có nên nói với cậu là vật kia không có ở chỗ Hứa thiếu gia? Lấy điện thoại ra, quản gia Bạch nhanh chóng nhấn một dãy số.
"Thiếu gia, nhị thiếu lái xe đi ra ngoài, bảo là đi tới chỗ Hứa thiếu gia tìm."
Ở bên kia điện thoại, mặt Tô Việt Trạch đen thui, lại trừng mắt với người bộ kỹ thuật: "Để em ấy đi, chút nữa gọi người bên Hứa gia xem thử Tiểu Dật có qua đó thật hay không."
Cúp điện thoại, Tô Việt Trạch im lặng nhìn chằm chằm mớ mật mã loạn xạ trên màn hình máy tính: "Còn bao lâu?"
Vị tâm phúc nào đó gian nan nuốt nước miếng: "Nó được thiết lập nhiều tầng mật mã, cần một chút thời gian nữa."
Tô Việt Trạch gật đầu đi ra khỏi bộ kỹ thuật: "Nắm chắc thời gian."