"Ai có con cơ?" Cố Vi Vi bị nụ hôn làm cho choáng váng đầu óc, nhất thời vẫn chưa hoàn hồn.
"Nam thần Thời Dịch. Có người đã chụp ảnh anh ấy đi mua que thử thai rồi đăng lên Weibo." Kỷ Trình vừa khóc vừa nói.
Cố Vi Vi liếc về phía tên đầu sỏ, Phó Thời Khâm, đang ngồi ở sô pha trong phòng khách xem TV.
"Đừng lo, không phải Phó Thời Dịch đâu, là anh của anh ta Phó Thời Khâm đó."
"Cậu có chắc chắn đó là Nhị thiếu chứ không phải Tam thiếu không đấy?" Kỷ Trình vẫn còn khóc thút thít, "Nhưng người trong ảnh mặc đồ của nam thần Thời Dịch mà."
"Đương nhiên là mình chắc chắn rồi."
Người mua giúp cô, cô có thể không chắc chắn sao?
Phó Thời Khâm nằm sõng soài trên ghế sô pha xem TV, là tin tức về một buổi lễ trọng thể hai tiếng trước, lúc này Phó Thời Dịch đang bước trên thảm đỏ.
Một thân phong cách bà nội, âu phục màu xanh đậm, các fan bên ngoài đang không ngừng la hét.
Thời Dịch hướng về ống kính, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười xấu xa, cả người càng toát lên vẻ đẹp trai.
Phó Thời Khâm cầm túi kẹo dẻo, ném từng cái vào miệng nhai nhai, nhìn TV hừ lạnh.
"Giả tạo."
Trên TV, Phó Thời Dịch đang ký tên, những nét rồng bay phượng múa và tạo dáng trước bức tường chữ kí.
Phó Thời Khâm lại ăn miếng kẹo nữa, nghe thấy người dẫn chương trình đang dành những lời khen có cánh cho Phó Thời Dịch.
"Khoe khoang."
Cố Vi Vi nói chuyện xong với Kỷ Trình, tắt cuộc gọi, liếc mắt nhìn người ngồi trên ghế sô pha.
"Hai anh em nhà cậu có đúng là một mẹ sinh ra không đấy?"
Phó Thời Khâm quay đầu nhìn cô, hừ nói, "Mẹ thì cùng mẹ, nhưng có cùng ba hay không thì quỷ mới biết."
Cái răng đầu tiên của Phó Thời Dịch là bị anh đánh gãy, nhưng bạn gái của anh, đệ nhất mỹ nữ lại bị Phó Thời Dịch đào góc tường.
Vừa dứt lời, điện thoại di động vang lên. Lười không thèm đi lấy, hắn vươn tay mở loa ngoài lên.
Trong điện thoại truyền ra tiếng mắng chửi của Phó Thời Dịch.
"Phó lão nhị, anh muốn chết à, dám giả dạng em, mua cái gì không mua lại đi