Cố Vi Vi vừa mở cửa xe ra, nhìn thấy hoa hồng được đặt trên ghế phụ, liền sửng sốt một chút.
Phó Hàn Tranh đưa cho cô, "Đi trên đường, thấy cửa hàng bán hoa nên tiện mua."
Cô ôm hoa ngồi vào trong xe, nhìn Phó Hàn Tranh vòng qua trước đầu xe đi đến ghế lái.
".. Hoa rất đẹp, cảm ơn anh."
Trời mưa lớn như vậy, anh đúng là tiện tay thật đấy.
Trên đường, Phó Hàn Tranh vừa lái xe, vừa nhận điện thoại xử lý công việc.
Cô đợi anh cúp điện thoại rồi, nhìn trời mưa to bên ngoài nói thầm.
"Không phải tôi đã nói sao, không cần tới đây đón tôi."
Phó Hàn Tranh nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Tôi sợ.. buổi tối nhớ em, lại không gặp được em."
Thời gian bọn họ gặp mặt trong một ngày vốn rất ít, chỉ có buổi tối về nhà mới có thể gặp được mấy tiếng.
Anh không muốn vì một trận mưa lại đánh mất khoảng thời gian ít ỏi đó.
"..."
Cố Vi Vi bất ngờ, không kịp đề phòng đã bị thả thính.
Ngoài xe trời mưa to tầm tã, bên trong xe lại không hiểu sao có chút ấm áp ngọt ngào.
Cố Vi Vi liếc mắt nhìn người đàn ông đang chuyên tâm lái xe: "Tôi.. Có thể hỏi một chuyện hay không?"
"Có thể."
"Tôi còn nhớ.. Hơn một tháng trước, anh vẫn là chỉ cần liếc mắt nhìn tôi một cái cũng cảm thấy ghê tởm, hiện tại.. Có phải thay đổi quá nhanh hay không?" Cố Vi Vi thật cẩn thận hỏi.
Lúc trước anh nhìn thấy cô là chán ghét, bây giờ lại cầu hôn với cô, còn nói chuyện yêu đương.
Tự vả mặt mình như vậy, thật sự không thấy đau sao?
Trong trí nhớ của Mộ Vi Vi, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được, lúc nào anh ta nhìn thấy cô, cũng giống như đang nhìn một con gián đáng ghét.
Phó Hàn Tranh bị cô hỏi làm cho trầm mặc một hồi, cười tự giễu.
"Nói thật, tôi cũng không biết, tại sao mình lại như vậy."
Rõ ràng lúc trước anh chỉ cần nhìn thấy cô liền cảm thấy phiền phức, bây giờ nhìn thấy cô, tim anh đã không thể khống chế.
Anh bắt đầu chờ mong được nhìn thấy cô, ánh mắt anh không tự chủ được muốn nhìn cô..
Anh chưa bao giờ là người hay do dự bất định, nhưng sau khi nhìn thấy cô.
Anh biết, cô gái này.. Anh nhất định