Cố Vi Vi xấu hổ mà ngây người hết hai giây, "Tôi.. tôi về phòng đọc sách đây."
Cô không nên hạ mình nấu cháo gì đó cho anh ta.
Anh ta đau dạ dày thì liên quan gì tới cô, anh ta không ăn cơm được lại liên quan gì tới cô a.
Phó Hàn Tranh đưa tay ra giữ chặt cô, "Ngồi xuống với tôi một lát, một mình tôi không có hứng thú ăn cơm."
Cố Vi Vi nghiến răng, đúng là vẫn không đành lòng.
Về phòng lấy sách rồi ngồi đối diện anh ôn tập bài học, thuận tiện bồi anh ăn cơm.
"Anh phải ăn cơm đúng giờ."
Phó Hàn Tranh có chút giật mình, "Hôm nay bận quá, về sau sẽ cố gắng."
"Không phải cố gắng, là nhất định phải làm." Cố Vi Vi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.
Phó Hàn Tranh biểu cảm khó chịu của cô, cười khẽ gật đầu.
"Được."
Bạn gái của anh, hôm nay dường như.. đặc biệt đáng yêu.
Không muốn quan tâm anh, nhưng lại nhịn không được mà quản anh.
Cố Vi Vi thấy hắn đồng ý, liền thuận thế khuyên nhủ.
"Còn có.. mấy tháng tới, tốt nhất đừng uống rượu."
Dạ dày là phải nuôi dưỡng, nếu anh lại uống rượu, thì cho dù ăn bao nhiêu để nuôi dạ dày cũng phí công.
Từ đuôi mày đến khóe mắt của Phó Hàn Tranh đều mang theo ý cười, ôn nhu đáp.
"Được, đều nghe em."
Anh ăn cơm tối xong, về phòng lấy ít đồ, lại nhìn thấy Phó Thời Dịch ngủ chỏng vó trên giường anh.
Sau đó, đen mặt, mở cửa phòng Phó Thời Khâm.
"Em, khiêng người về cho anh."
Cố Vi Vi vừa rửa bát xong, nhìn bộ dạng kỳ kỳ quái quái của hai người, đi theo tới phòng Phó Hàn Tranh.
Mới phát hiện Phó Thời Dịch sau khi ăn cơm đã trực tiếp biến phòng anh trai anh ta thành phòng ngủ của mình.
Phó Thời Khâm nâng người dậy, Phó Thời Dịch lại nôn mửa, còn nôn lên trên giường.
"Anh, hay là anh để em ấy ngủ bên này đi, đã nôn thành như vậy rồi, anh cũng không thể ngủ ở đây nữa."
Cố Vi Vi nhíu mày, lúc ăn cơm tối tuy rằng có uống rượu, thế nhưng Phó Thời Dịch cũng không uống bao nhiêu mà.
Làm sao lại say thành như vậy, còn có thể nôn mửa?