Tối hôm qua là cô uống rượu say, căn bản không biết anh ở trên giường.
Hiện tại tỉnh dậy thấy Phó Hàn Tranh cùng cô ngủ trên giường, cô làm sao còn có thể ngủ được nữa.
Tuy rằng đã nhắm mắt cả một đêm, nhưng cô vẫn căng thẳng đến mức không dám chợp mắt.
Vất vả chịu đựng đến rạng sáng, cô mới nhanh chóng đánh thức Phó Hàn Tranh.
"Mau dậy đi, anh bị muộn giờ làm rồi."
Phó Hàn Tranh im lặng, yếu ớt mở mắt, nắng sáng tinh mơ chiếu rọi qua khung cửa sổ khiến cả phòng đều tràn ngập ấm áp.
Cô gái vẻ mặt rõ mệt mỏi, nhưng ánh mắt so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn.
Một buổi sáng như thế này, làm cho anh có cảm giác cực kỳ tuyệt vời.
Thế nên Phó Hàn Tranh cũng không có suy nghĩ rời giường ngay, vẻ mặt biếng nhác tràn đầy ý cười, hỏi.
"Bạn gái, em không phải nên cho anh một cái hôn chào buổi sáng sao?"
"..."
Miệng Cố Vi Vi giật giật.
Cô hiện tại thầm nghĩ nên cho anh một cú đá vào chân, đá anh đến khi chịu đi làm, cô cũng được ngủ bù.
'Tôi chưa đánh răng, miệng hôi lắm. "
" Anh không ngại. "Phó Hàn Tranh dù bận vẫn ung dung chờ đợi.
Cố Vi Vi nhìn chằm chằm người nào đó, bộ dạng em mà không hôn anh, anh sẽ không rời giường, cô giận đến nghiến răng.
" Tôi không hôn thì sao? "
" Vậy để anh hôn. "Phó Hàn Tranh khóe miệng khẽ nhếch.
Mất ngủ cả một đêm, thêm việc mới sáng sớm bị người nào đó đòi hôn, tâm tình Cố Vi Vi vô cùng tồi tệ.
Nhưng mà cô đã không muốn hôn lại cũng không thể từ chối, cô còn có thể làm gì bây giờ?
Cô vươn tay về phía trước, hướng đến đôi môi cong cong đầy duyên dáng của anh hôn một cái, sau đó nhẹ nhàng tách ra
Phó Hàn Tranh cảm thấy hài lòng, đưa tay sờ sờ lên đầu cô.
" Mau dậy ăn sáng. "
Nói xong, cuối cùng cũng rời đi về phòng thay quần áo.
Cố Vi Vi cắm đầu xuống giường, căm hận đấm đấm lên giường trút hết nỗi bất mãn.
Một hồi sau, cô đứng dậy đi ăn sáng với vẻ mặt ai oán cùng đôi mắt thâm quầng.
Tối hôm qua cô ăn lẩu cay nên giờ dạ dày có chút khó chịu, cho nên khi thấy người làm chuẩn bị cháo rau củ, cô nhanh chóng ăn một chén lớn.
Ngay sau khi ăn