Buổi sáng, mọi người vẫn theo thường lệ quay hai cảnh, ăn cơm xong, mọi người vừa hóa trang lại xong thì mấy nhà truyền thông và một số fan tới thăm.
Nhưng fan tới hầu hết là fan của Lê Hinh Nhi và Phó Thời Dịch, họ cầm hoa và thức ăn tới, nhiệt tình vây quanh hai người, hỏi han ân cần.
Vì muốn đổi tạo hình mới nên đến khi trợ lý đạo diễn tới báo chuẩn bị bắt đầu quay, Cố Vi Vi mới từ phòng hóa trang đi ra.
Mới vừa đi tới thì đột nhiên có hai cô gái từ trong đám fan của Phó Thời Dịch lao ra, ôm chặt lấy cô.
"Vi Vi!"
"Đại thần!"
Vi Vi còn đang cầm chiếc mặt nạ của Đường Thiếu Kỳ, kinh ngạc nhìn hai người, "Trình Trình, Thiên Thiên, sao hai cậu lại tới đây?"
"Tới thăm ban của cậu, tiện thể mừng sinh nhật của cậu luôn." Lạc Thiên Thiên nói.
Kỷ Trình ngạc nhiên lượn một vòng quanh người cô, vươn tay sờ sờ bộ quần áo của Đường Thiếu Kỳ trên người cô, hai mắt sáng như đèn pha, "Đại thần, hóa ra cậu mặc quần áo của nam nhân cũng đẹp trai thật đấy."
Lạc Thiên Thiên cạn lời mà liếc xéo cô ấy một cái, "Đừng si mê quên lối về nữa được không, người ta là con gái đấy."
"Nhưng đẹp trai thật mà." Kỷ Trình không thể che giấu bản tính mê trai quên mất trời đất của mình.
"Hai cậu tới khi nào? Tìm được chỗ ở chưa?" Cố Vi Vi nhìn hai người hỏi.
"Bọn mình tới tối qua, vì tới đây muộn quá nên không tới tìm cậu, bọn mình ở khách sạn đối diện với đoàn phim của cậu."
Lạc Thiên Thiên dù không hoạt bát như Kỷ Trình, nhưng mặt mày cũng khó nén được vui mừng.
"Thế các cậu nhận được thư thông báo trúng tuyển chưa?" Cố Vi Vi hỏi.
"Rồi, cả hai đứa mình đều trúng tuyển." Kỷ Trình hưng phấn nói.
Ba người đang nói chuyện hăng say thì có hai nữ sinh cầm đồ đi tới, sắc mặt không hề có thiện ý chìa đồ tới trước mặt Cố Vi Vi.
"Đây là điểm tâm Hinh Nhi bảo chúng tôi chia cho nhân viên của đoàn làm phim, cũng có phần của cô đấy."
"Hinh Nhi của chúng tôi vừa xinh đẹp lại tốt bụng, không so đo với cô, nhưng chúng tôi sẽ không tha thứ việc cô thừa dịp quay phim mà làm cô ấy bị thương đâu."
Giọng điệu của họ cứ như thể mấy miếng bánh này là một đặc ân lớn lao với cô vậy.
Cố Vi Vi nhìn thoáng qua, khách sáo cười khẽ, "Ngại quá, tôi không ăn đồ ngọt."
Có