Khi Phó Thời Dịch nhìn thấy năm chữ xuất hiện, cầm điện thoại trên tay mà run rẩy.
Sau đó, anh gọi điện một cách đáng thương.
"Anh à, em thật sự đã cố gắng hết sức từ chối, nhưng đạo diễn cứ đòi quay, em có thể làm được gì?"
Đầu bên kia, Phó Hàn Tranh đang bận xử lí công việc, thản nhiên trả lời:
"Oh"
Phó Thời Dịch tiếp tục phàn nàn:
"Em đã nhiều lần từ chối, nhưng đạo diễn nhất quyết yêu cầu quay để thể hiện nhân vật Đường Thiếu Kì."
"Và không phải em hôn cô ấy, chính cô ấy hôn em.."
"Thì sao?". Phó Hàn Tranh lạnh lùng nói.
Phó Thời Dịch hít một hơi thật sâu và thuyết phục bằng cả trái tim:
"Anh, trong công việc những cảnh quay như thế là chuyện quá đỗi bình thường"
"Cho dù hôm nay cô ấy không quay phim với em thì cũng sẽ quay phim với người khác đúng không? Trong tương lai không chỉ có cảnh hôn mà còn có cảnh ân ái.."
Trước khi anh nói xong, giọng nói lạnh lùng của Phó Hàn Tranh từ trong điện thoại truyền đến:
"Em còn muốn sống sót trở về?"
"Có ạ"
Mong muốn sống sót khiến anh trả lời câu hỏi mà không cần cân nhắc.
Phó Hàn Tranh nói:
"Vậy thì hãy tự mình tìm ra cách"
Phó Thời Dịch đau đến chết đi sống lại, nếu không cho người ta làm cái này không cho người ta làm cái kia, thì anh cứ giữ người ta ở nhà, tại sao lại để cho người ta đi.
"Em không muốn quay, nhưng vận nhất cô ấy bị ép quay, cô ấy hôn em thì phải làm sao?"
Phó Hàn Tranh thấy vậy, giọng càng lúc càng lạnh hơn:
"Vậy thì em cứ thử xem?"
Bởi vì Phó Hàn Tranh đang giải quyết công việc, điện thoại được mở loa ngoài, Phó Thời Khâm cũng đang hả hê ở đằng kia.
"Nghĩa trang của anh vẫn còn chỗ trống đấy, em có muốn chuyển đến luôn không?"
Bởi vì mỗi năm có đến 800 lần anh muốn giết hắn nên đã mua cho hắn một cái nghĩa trang từ lâu.
"Phó Thời Khâm, anh chờ đó!". Phó Thời Dịch chán nản cúp máy.
Dù sao thì anh hôn cô hay cô hôn anh cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần họ diễn cảnh hôn, hắn cũng chết đi sống lại.
So với Phó Thời Dịch, Cố Vi Vi điềm tĩnh hơn nhiều.
Sau khi trở