Bởi vì Phó Hàn Tranh có một cuộc đàm phán kinh doanh quan trọng nên giữa chuyến bay đến Brussels, thủ đô của Bỉ, đã bị trì hoãn mất mấy tiếng đồng hồ.
Khi đến nơi, Cố Vi Vi còn đang ngủ, Phó Hàn Tranh liền tự mình dẫn trợ lý xuống máy bay, đi gặp đối tác.
Gần ba tiếng sau mới quay lại, Cố Vi Vi đợi anh trở lại rồi nói.
"Buổi tối công chiếu 《 Ưng nhãn 》, anh đừng để em bị đến muộn."
Phó Hàn Tranh nhìn đồng hồ, "Phân phó nhân viên đội bay chuẩn bị cất cánh về nước."
Trên đường đi, hai người cùng nhau dùng bữa trên máy bay, trở về đến đế đô cũng đã là buổi chiều rồi.
Vừa vào biệt thự liền thấy Phó Thời Dịch đeo khẩu trang, Phó Thời Khâm thì bưng một bát nước ớt mù tạt mà Hà Trì bị bọn họ trói vào ghế.
Cố Vi Vi nhìn ba người họ, đứng ở phòng khách sửng sốt mấy giây.
"Các cậu.. muốn làm gì?"
Phó Thời Dịch kéo khẩu trang trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt bị dị ứng sưng lên sắp thành đầu heo của mình.
"Tên này không biết đã phun vào tôi cái gì, hại tội bị dị ứng sưng hết cả mặt, tôi còn phải dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm mà lại làm cho tôi thành ra như vậy?"
Hà Trì bị trói giận dữ cãi lại, "Ai bảo cậu chạy đến bệnh viện của tôi tán gái?
Anh vốn là nam thần của mấy cô y tá nhỏ đó, kết quả cậu ta chạy đến lượn một vòng, địa vị của anh tụt xuống không phanh.
Không phải cậu ta ỷ vào dáng dấp đẹp trai của mình sao?
Anh để cho cậu ta bị dị ứng sưng thành đầu heo, xem cậu ta còn dám ra ngoài chêu trọc linh tinh không?
Cố Vi Vi nhớ lại nội dung tin nhắn trong nhóm ngày hôm qua, đại khái đã hiểu được tình huống.
Phó Thời Dịch quả thật đã chạy đến bệnh viện người ta quyến rũ cô y tá nhỏ mà Hà Trì đang coi trọng, Hà Trì tức giận liền ỷ vào kiến thức y học cao thâm của mình, khiến cho Phó Thời Dịch dị ứng sưng lên thành tên đầu heo, mất sạch nhan sắc.
" Trên đầu em gái kia cũng không viết hai chữ Hà Trì, anh có thể trêu chọc, tôi không thể sao? "Phó Thời Dịch cây ngay không sợ chết đứng hỏi.
Hà Trì giận dữ hỏi:" Vợ bạn không thể tán, các cậu có thể có một chút nghĩa khí không? "
" Trì Tử chết tiệt, anh còn không biết xấu hổ mà nói với tôi những điều này? "Phó Thời Khâm đi đến bóp cổ anh nói," "Đàn em khóa dưới thời