Nguyên Sóc nhìn cô như vậy, thở dài.
"Em có thể có tiền đồ một chút hay không? Nếu Phó gia không chấp nhận được em vậy em ở lại làm gì, để bị khinh rẻ à?"
"Trừ khi chính tay Phó Hàn Tranh chỉ vào mũi em bảo em cút, nếu không em sẽ không đi đâu cả." Cố Vi Vi kiên định nói.
Nguyên Sóc nghĩ đến thái độ của Phó Hàn Tranh hôm nay liền nói.
"Dù sao thì Phó Hàn Tranh thích em nên cũng không đến mức quá tuyệt tình. Chỉ là người của Phó gia sẽ khó mà nói được."
Cố Vi Vi gật đầu, thở ngắn than dài.
"Phó gia và Cố gia có huyết hải thâm cừu, cùng với việc thế hệ trước của Phó gia mất đi người thân ruột thịt. Hơn nữa.. Phó phu nhân đã từng nói, ai cũng đều có thể làm con dâu Phó gia, chỉ cần không phải là người của Cố gia."
Mâu thuẫn của cô và Phó phu nhân thật vất vả mới tiêu tan.
Nếu để bà biết được cô họ Cố, chỉ sợ sẽ không đơn giản là mâu thuẫn mẹ chồng với con dâu mà là thù hận của mẹ chồng đối với con dâu.
"Chỉ cần Phó Hàn Tranh đứng về phía em thì chuyện gì cũng dễ nói." Nguyên Sóc nói.
Chỉ cần Phó Hàn Tranh không buông tay cô, cho dù Phó gia trong thời gian ngắn không thể chấp nhận được đi nữa cũng sẽ từ từ buông bỏ xuống.
Nhưng nếu Phó Hàn Tranh không thể chấp nhận việc cô họ Cố, vậy tất cả những gì cô làm đều sẽ thành công cốc.
Cố Vi Vi: "Nên em tính muốn mang thai trước rồi nói sau."
Cho dù bọn họ đã biết đi nữa, nhất thời không thể nào chấp nhận cô làm con dâu nhưng không thể ngay cả cháu ruột cũng không cần.
"..."
Nguyên Sóc ôm trán, hiểu rõ nói: "Là Nguyên Mộng cho em chủ ý xấu này phải không?"
"Lúc trước anh không phải là bộ dạng này a." Cố Vi Vi chế nhạo cười nói.
Nguyên Sóc nghĩ nghĩ nói.
"Biện pháp hơi bỉ ổi một chút nhưng có lẽ thật sự hữu dụng đi."
Nhìn cách nhà cũ Phó gia yêu thương Nguyên Bảo mà nói, bọn họ quả thực rất cấp bách muốn ôm cháu chắt.
Nếu cô có con với Phó Hàn Tranh, vậy tốt xấu gì bọn họ cũng sẽ vì đứa nhỏ mà không khiến cô quá khó xử.
"Chỉ mong nó thật sự hữu dụng." Cố Vi Vi thở