Chương 1088 : Thời gian kinh diễm chính là anh , năm tháng ôn nhu cũng là anh
Phó Hàn Tranh bất đắc dĩ thở dài , nghĩ lại cũng là vì cảm xúc mâu thuẫn trước kia của mình với trẻ con , khiến cô cho rằng anh không thích đứa bé này .
“ Anh thật sự rất vui vẻ , vui vì chúng ta có con . ”
Chẳng qua , bởi vì cuộc điện thoại kia của Nguyên Mộng , anh lo lắng đề phòng chạy tới , hơn nữa cô lại cố ý giấu diếm anh hai tuần . Cho nên đi tới đây anh lo lắng cho cô càng nhiều hơn , tất nhiên anh cũng vui khi được làm cha .
Chỉ có điều , anh không phải người hay biểu đạt cảm xúc ra ngoài , cho nên không giống hai đứa em ở thủ đô xa xôi mừng rỡ đến không tìm rõ phương hướng khi được làm chủ .
“ Nhưng mà . . . Rõ ràng lúc trước anh nói không thích trẻ con mà " , Cố Vy Vy nhỏ giọng nói thầm .
“ Đó là trước kia , hiện tại rất thích " , Phó Hàn Tranh nghiêm túc nói .
“ Thật sự ? " , Cố Vy Vy nhìn anh hỏi .
Phó Hàn Tranh gật đầu , “ Vô cùng xác thực . "
Cố Vy Vy cười khẽ , vươn tay ôm lấy cổ anh , rướn người lên nhẹ nhàng hôn lên môi anh .
Phó Hàn Tranh cười , bế cô khỏi sô pha , đưa đến giường trong phòng ngủ chính , cũng đắp chăn lên cho cô , “ Anh đi tắm đây . "
Nói xong anh mới đi vào toilet tắm . Chờ anh tắm xong đi ra , Cố Vy Vy đã ngủ từ sớm . Anh cẩn thận nằm lên giường , theo thói quen hôn nhẹ lên trán Cố Vy Vy một nụ hôn , duỗi tay đẩy sợi tóc dính trên mặt cô ra .
“ Ngủ ngon . ”
Một đêm mộng đẹp đến hừng đông , Cố Vy Vy đã sớm tỉnh dậy , nhớ tới hôm nay không cần quay phim liền nằm trên giường nhìn chằm chằm Phó Hàn Tranh còn chưa tỉnh ngủ .
Phó Hàn Tranh tỉnh lại vừa mở mắt liền nhìn thấy cô gái mắt tỏa sáng mỉm cười nhìn chằm chằm mình .
“ Nghĩ cái gì ? "
Cố Vy Vy gối lên ngực anh , mặt mày tràn đầy ý cười , “ Nghĩ tại sao anh lại khiến em thích anh đến vậy . "
Phó Hàn Tranh bật cười , lười biếng gối đầu lên tay , " Vậy nghĩ ra chưa ? "
Cố
Vy Vy lắc đầu , “ Không nghĩ ra được , nhưng thích là đủ rồi . "
Có người nói , một đời người nhất định sẽ gặp được hai người , một người là vào thời gian kinh diễm , một người là vào năm tháng ôn nhu .
Một người là mình yêu , một người là yêu mình .
Nhưng đối với cô mà nói , thời gian kinh diễm chính là anh , năm tháng ôn nhu cũng là anh .
Người giúp việc đứng bên ngoài gõ cửa phòng , “ Cô Mộ , bữa sáng đã chuẩn bị xong . "
" Tôi biết rồi . "
Cố Vy Vy lên tiếng , chậm rì rì rời giường , thay quần áo . Nghĩ hôm nay có một ngày nhàn rỗi liền quay đầu hỏi Phó Hàn Tranh .
“ Thành phố điện ảnh không tồi , anh có muốn đi xem không ? "
Phó Hàn Tranh thản nhiên liếc mắt nhìn lại một cái , nhắc nhở , “ Hôm nay ngoại trừ nằm trên giường nghỉ ngơi , em không thể đi chỗ nào cả ! “
Lúc này Cố Vy Vy mới nhớ tới lời dặn của bác sĩ , cam chịu số phận đi vào toilet rửa mặt , chuẩn bị ăn sáng rồi tiếp tục trở về giường nghỉ ngơi .
Người giúp việc bưng bữa sáng lên bàn , nói , “ Tôi làm cháo xương hôm qua cô thích ăn . ”
Cố Vy Vy ngồi xuống ăn hai miếng , lại ăn một miếng bánh bao rán , đây đều là món ngày hôm qua ăn mà không bị nôn .
Nhưng mà mới ăn không đến mấy miếng , dạ dày đột nhiên cuồn cuộn .
Cô khó chịu bịt miệng chạy vào toilet , nôn sạch sẽ hết những gì vừa mới ăn , dựa vào bồn cầu đứng cũng không muốn đứng .
Từ lúc cô đứng dậy Phó Hàn Tranh đã đi theo vào , nhìn thấy cô dựa vào bồn cầu nôn đến sắc mặt trắng bệch , trái tim như bị ai bóp chặt .
Đứa bé đến tất nhiên khiến anh rất vui mừng , nhưng nhìn thấy cô phải chịu tội như vậy , trong lòng lại đau đến không chịu nổi .
Vừa vỗ nhẹ lưng cô vừa nói , “ Đỡ chút nào không ? "
Sau một lúc lâu Cố Vy Vy mới bình phục lại , nhờ anh đỡ đứng lên , tới bồn rửa tay súc miệng .
“ Không có việc gì , mỗi buổi sáng đều như vậy , qua một thời gian nữa sẽ tốt hơn . "
Rốt cuộc cô mang thai nhóc con kiểu gì không biết , rõ ràng Nguyên Mộng mang thai Tiểu Nguyên Bảo cũng không nên thảm như cô .
{ truyện được đăng duy nhất tại Haivuongtruyen Tuyết Cơ , đọc truyện trên trang chính chủ là tôn trọng công sức của editor, để ủng hộ edittor vui lòng truy cập haivuongtruyen để đọc }